—
Giỡn thì giỡn nhưng Ngôn Tiếu vẫn bắt đầu ở lại trong cung để giúp đỡ Kỷ Bá Tể chuẩn bị cho đại hôn.
Hắn thật sự không tiếc tiền bạc, những chữ hỷ lớn màu đỏ đều được dán bằng vàng lá, từ con đường trong cung dán suốt đến chính cung, các cung nhân ôm lụa màu đỏ tươi tấp nập ra vào, thợ xây thượng đẳng hối hả trang hoàng lại chính cung, họa sư cũng cầm bút vẽ lại những họa tiết trên lương đống cạnh cửa.
Trước điện chất đầy lễ vật mà Kỷ Bá Tể chuẩn bị, miệng thì nói không thích kiểu sính lễ của dân gian, nhưng những thứ hắn chuẩn bị cho Minh Ý lại đủ sáu mươi sáu mâm. Ở nhà khác, nhiều đồ như vậy ít nhiều đều có chút đò giả, Ngôn Tiếu nhìn qua lớp lụa đỏ, một lúc lâu mới nghi ngờ hắn đã chuyển cả tư khố ra đây.
Chỉ riêng Quang Kim Khí đã có năm mươi kiện, kiện nào cũng nặng trĩu.
Thần sắc phức tạp mà kiểm kê xong mấy thứ này, hắn đến nội viện thành Triều Dương.
Nội viện bên này cũng đang chuẩn bị hối hả, các thợ thêu vội vàng hoàn thiện hôn phục từ dệt lụa hoa long phượng, Minh Ý vừa vặn thử mặc lên.
Người trong gương đồng tóc đen như sơn, mày mắt như hoa lan, eo nhỏ không đầy một nắm tay.
Ngôn Tiếu bước vào thỉnh an, liếc nhìn hôn phục của nàng, hơi nhướng mày: “Vội quá nên có sai sót à, sao lại chọn họa tiết hình rồng?”
Long Phượng trình tường, nam là rồng, nữ là phượng mới đúng.
Minh Ý cười ngồi xuống, đưa trà cho hắn: “Ta đường đường là Thành Chủ, không xứng với long văn sao?”
“Xứng thì xứng, chỉ sợ đến lúc đó đi cùng với Bá Tể, nhìn không giống đi bái đường, mà giống như đi kết bái huynh đệ.” Y cười.
Minh Ý cười mỉm, quay mặt không nhìn y, chỉ nói: “Ngày mốt xuất chinh, đại nhân cũng đi chứ?”
“Tất nhiên.” Ngôn Tiếu gật đầu, rồi nói thêm, “Chuyện xuất chinh cần giấu kỹ, không thể không lấy đại hôn của Thành Chủ làm bình phong, không biết trong lòng ngươi có khó chịu không? Bệ hạ nói, nếu ngươi có chút không vui nào, đều có thể thay đổi.”
“Đến giờ phút này rồi, có gì mà phải thay đổi nữa.” Minh Ý phất tay, “Ta vốn vì chiến mà sinh, lấy chiến làm hạ lễ cho ta thì thật hợp lý.”
Ngôn Tiếu thấy Minh Ý nghĩ như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, không hiểu sao hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Minh Ý thật sự đã tha thứ cho Kỷ Bá Tể rồi sao?
***
Kỷ Bá Tể nhìn mình trong gương đồng mặc bộ hỷ phục long văn, tỏ vẻ không hài lòng: “Gấp gáp quá, không đủ lộng lẫy.”
Nói là vậy, nhưng khóe miệng hắn vẫn nhếch lên, ánh mắt đầy niềm vui.
Tuần ma ma không nhịn được cười: “Với phong thái của Bệ hạ, dù y phục có không lộng lẫy thì vẫn là lộng lẫy nhất thiên hạ.”
Hắn muốn nghe câu này.
Kỷ Bá Tể hài lòng gật đầu, lại chần chừ xem xét từng chỗ của y phục.
“Lão nô đã kiểm tra hết rồi, không có vấn đề gì.” Tuần ma ma nói.
Hắn mím môi, một lúc không nói gì, tay lật đi lật lại mép áo, mãi một lúc sau mới thấp giọng nói: “Ma ma, ta hồi hộp.”
Người mà núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt còn không đổi sắc, giờ lại nói hồi hộp? Tuần ma ma dở khóc dở cười, lại giúp hắn chải tóc, nhìn hắn luôn nắm chặt tay, đã có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn lúc hành lễ.
Hôm nay đại hôn, bên nội viện đã định sẵn quy củ, Minh Ý sẽ đi tuần hỷ xa trước, sau đó xuống xe ở cổng cung, do Bệ hạ tiếp lễ rước nàng vào phong điển.
Vốn là đã định đúng giờ Dậu một khắc hắn mới ra cổng cung đợi, nhưng Kỷ Bá Tể hôm nay dậy rất sớm, sớm mặc hỷ phục, sửa soạn xong, rồi cứ ngồi đứng không yên trong cung điện.
Tuần ma ma thực sự không nhìn nổi nữa, thấy đã đến giờ Thân, mới mời hắn ra cổng cung.
Thành Chủ thành Triều Dương đại hôn, ngoài phố rất náo nhiệt.
Minh Ý là nữ tử, lại là một Thành Chủ tốt hết lòng/tận lực tận tâm vì bọn họ, rất nhiều bá tính tự phát lên phố rắc giấy đỏ, cũng có người đuổi theo xe hỷ tuần hành rải tiền đồng.
Hành động này không phải là mạo phạm, mà là lời chúc phúc cao quý nhất. Kỷ Bá Tể nhìn xe hỷ tiến gần từ xa, cảm thấy cô nương của hắn thật lợi hại, được nhiều người yêu quý đến vậy.
Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn liền nhận ra có gì đó không ổn.
Bây giờ là giờ Thân, còn một khắc nữa mới đến giờ Dậu đã hẹn, sao xe hỷ đã đến cổng cung rồi?
Đội người bảo vệ xe hỷ ban đầu đang thổi kèn đánh trống náo nhiệt, nhưng từ xa thấy đã có người đứng ở cổng cung, liền kinh ngạc, chiên trống tay ngừng lại.
Hai bên càng lúc càng gần, Kỷ Bá Tể mới bừng tỉnh, đón xe hỷ cười nói: “May mà ta không đợi được mà ra trước, không thì nàng đến sớm thế này, ta thật không đón kịp.”
Bên trong xe im lặng một lúc, sau đó cửa sổ xe được đẩy ra.
Minh Ý ngước mắt nhìn hắn, phát hiện Kỷ Bá Tể hôm nay thật sự ưa nhìn, lông mày như được điêu khắc, môi điểm một chút son, đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời đêm Mộ Tinh, sáng lấp lánh.
Nàng chống cằm cười: “Sớm hay muộn cũng vậy thôi, ta đã hứa với Bệ hạ cùng mặc long phụng bào bằng dệt lụa hoa này, hôm nay đã thực hiện được.”
Nụ cười hơi cứng lại, Kỷ Bá Tể có chút ngẩn ngơ.
Tại sao trên mặt nàng không có chút e thẹn nào, ngược lại còn là một thần thái mà hắn rất quen thuộc.
Thần thái này hắn thường thấy trong gương.
Đúng rồi, là vẻ mặt hắn mỗi lần trêu đùa người khác, nhìn bọn họ mắc mưu sau đó cười chế giễu và thở dài.
Kỷ Bá Tể cảm thấy máu trong người mình như đông cứng lại: “Nàng có ý gì?”
Phất tay áo, Minh Ý nói: “Chúng ta đã cùng mặc qua, coi như ta đã thực hiện lời hứa. Xin Bệ hạ tránh đường, ta đang vội về nội viện thành hôn.”
Tim hắn như bị ai đó thắt chặt, Kỷ Bá Tể bị cảm giác đau nhói này làm cho ngây ngẩn.
“Nàng…” Hầu kết hắn khẽ động, “Về nội viện thành hôn?”
“Đúng vậy.” Minh Ý nhàn nhã nghiêng người để hắn nhìn thấy người khác đang ngồi trong xe.
Chu Tử Hồng mặc bộ long phượng bào bằng dệt lụa hoa, góc áo của hắn và Minh Ý được buộc thành một nút , lông mày rủ xuống, yên tĩnh ngồi bên cạnh nàng. Hai người, một rồng một phượng, thật xứng đôi.
Kỷ Bá Tể cười thành tiếng: “Đại hôn của nàng, là với hắn?”
“Chu Tử Hồng đối với ta vừa dịu dàng vừa săn sóc, tại sao lại không thể là hắn?”
Cơn giận dữ tràn lên muộn màng, Kỷ Bá Tể trầm giọng: “Vậy những ngày qua, nàng đang đùa giỡn ta.”
“Bệ hạ nặng lời rồi, sao có thể gọi là đùa giỡn chứ.” Nàng cười ánh mắt đầy niềm vui, “Là Bệ hạ hiểu lầm thôi, ta chưa bao giờ đồng ý sẽ thành thân với ngươi.”
“…”
Nhìn biểu cảm của người trước mặt, Kỷ Bá Tể đột nhiên hiểu ra.
Minh Ý và hắn giống nhau, đều là có thù tất báo người, hắn đã cho nàng một niềm vui giả tạo, nàng nhất định phải trả lại mới thấy công bằng.
“Là ta đã có lỗi với nàng trước.” Hắn khàn giọng, “Ta cho phép nàng trả thù, nàng sẽ tha thứ cho ta sao?”
“Sẽ buông bỏ thôi.” Minh Ý suy nghĩ, “Ta và Bệ hạ xích mích cũng không sâu lắm, hôm nay qua đi, chúng ta sẽ xóa bỏ mọi thứ.”
Nếu thật sự có thể xóa hết hận thù trong lòng nàng, Kỷ Bá Tể cảm thấy cũng tốt, cho dù hiện tại hắn đau lòng đến chết, cũng là hắn đáng phải chịu.
Nhưng, với thái độ của nàng, nếu thành hôn với Chu Tử Hồng, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như hắn, có lẽ sau này còn muốn cùng nhau sống qua ngày, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng nhau vui, cùng nhau buồn.