Nhập Thanh Vân

Chương 203: Một đời người chỉ rung động một lần




Hắn rất muốn thuyết phục bản thân buông tha cho nàng  đã đến nước này rồi, dù có bắt nàng lại, nàng cũng sẽ không cùng hắn hoàn thành hôn lễ.

Nhưng, bước chân quá nặng nề, hắn không thể di chuyển được. Hắn cứ thế đứng đờ bên cạnh xe hỷ của bọn họ, hỷ phục trên người bị gió thổi lên, họa tiết rồng trên áo giống như một trò cười.

Kỷ Bá Tể giơ tay, đưa ra một tấm thư khiêu chiến cho Chu Tử Hồng.

Minh Ý sắc mặt thay đổi, lập tức đưa ra một tấm thư khiêu chiến cho hắn. Cái dáng vẻ bảo vệ người của mình ấy, sợ rằng hắn sẽ làm tổn thương người nàng thương dù chỉ một chút.

Hắn cười: “Nàng nghĩ rằng thêm nàng vào thì có thể đánh bại ta sao?”

Minh Ý cũng cười: “Ta không nghĩ vậy, chỉ là muốn chết cùng với hắn.”

Kỷ Bá Tể: “…”

Hắn giấu đôi tay đang run rẩy vào tay áo, khuôn mặt cũng trở lại bình tĩnh: “Nếu nàng muốn vậy, ta sẽ toại nguyện cho các người.”

Hắc long bay ra từ phía sau hắn, gầm thét vang dội khắp trời đất.

“Bệ hạ!” Ngôn Tiếu lao đến, kéo tay hắn lại, “Nghĩ kỹ lại đi!”

“Nghĩ gì?” Hắn lạnh lùng hỏi.

“Đại sự đang đến, Minh Thành Chủ không thể xảy ra chuyện.” Ngôn Tiếu lo lắng nói, “Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều người đang nhìn.”

Đúng vậy, rất nhiều người đang nhìn hắn biến thành trò cười, nàng cũng nhẫn tâm như vậy.

Kỷ Bá Tể cúi đầu, gọi hắc long về, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi: “Thôi vậy.”

Minh Ý nhíu mày nhìn hắn, cũng thu hồi lại thư khiêu chiến của mình: “Bệ hạ chịu buông tha cho chúng ta rồi?”

“Ngày đó ta đại hôn, nàng hận ta giấu nàng, hôm nay nàng đại hôn, ta hận nàng không thèm giấu ta.” Hắn khàn giọng nói, “Minh Ý, Kỷ Bá Tể ta đời này kiếp này, chỉ rung động với một mình nàng, muốn dùng cả đời này để bù đắp cho nàng, sống chung chăn, chết chung huyệt, sinh tử không rời.”

Hắn dùng sức mạnh nguyên lực, lời nói truyền khắp nửa thành Triều Dương.

Minh Ý tim đập mạnh, không dám tin nhìn hắn: “Ngươi điên rồi sao?”

Nói rộng rãi như vậy chỉ làm hắn thêm mất mặt, với tính cách kiêu ngạo của hắn, làm sao có thể.

“Nếu không nói bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nữa.” Hắn nói, “Nàng kiên quyết muốn gả cho một người mà nàng không yêu, ta không thể ngăn cản nàng. Nhưng ta sẽ luôn chờ nàng, chờ đến khi nàng buông bỏ oán hận, nguyện ý cho ta thêm một cơ hội.”

Tay của Chu Tử Hồng đặt trên đầu gối khẽ siết lại.

Minh Ý nheo mắt: “Đa tạ Bệ hạ, Tử Hồng chính là người ta yêu.”

“Ta không tin.” Kỷ Bá Tể cười khẩy, “Ta đã từng được nàng yêu, ta biết khi nàng thật lòng yêu một người trông như thế nào, nàng đối với hắn, cùng lắm chỉ là có hứng thú thôi.”

Nói xong, hắn lùi lại một bước, để xe hỷ của bọn họ tiến lên.

Minh Ý có chút không yên lòng, đóng mạnh cửa sổ xe, rồi nhìn chằm chằm vào hoa văn rồng trên áo mình mà ngẩn người.

Như nàng mong muốn, hôm nay Kỷ Bá Tể đã nếm trải cảm giác khó chịu và thất vọng khi biết sự thật của nàng lúc ấy, nàng cuối cùng cũng xả được cơn giận trong lòng.

Nhưng, dường như cũng không vui lắm.

“Tư thượng đột nhiên nói muốn thành hôn với ta, chỉ để trả thù hắn sao?” Người bên cạnh đột nhiên mở miệng.

Minh Ý tỉnh lại từ suy nghĩ, cúi đầu nói với hắn: “Nói rằng không có mục đích này thì là nói dối, suy cho cùng thì trong lòng ta cũng có oán hận. Nhưng nói rằng tất cả chỉ vì điều này, thì cũng không phải.”

Chu Tử Hồng gật đầu, môi có chút tái nhợt: “Con người đều sẽ càng ngày càng tham lam. Trước đây ta nghĩ rằng chỉ cần Tư thượng có thể ở trong Ý Khí Các của ta là tốt rồi, sau đó ta lại nghĩ rằng có thể cùng Tư thượng thành hôn là tốt rồi. Rồi sau nữa, ta lại muốn trong lòng Tư thượng chỉ có ta.”

Minh Ý quay đầu nhìn hắn.

Chu Tử Hồng cười cười, cụp mắt xuống: “Tình yêu thực ra không phải là thứ gì vĩ đại, nó tràn đầy sự ích kỷ và chiếm hữu, sẽ làm cho người ta sinh ra đố kỵ và phẫn nộ. Ngay cả ta cũng không ngoại lệ.”

“Tư thượng¹ nói ta dịu dàng, quan tâm, đó chỉ là một phần của ta mà thôi. Ta còn có sự cố chấp và ngang bướng, có sự phẫn nộ và không cam lòng.” Hắn hỏi, “Nếu là toàn bộ con người ta, Tư thượng vẫn muốn thành hôn sao?”

¹Chỗ này raw dùng bệ hạ, nma CTH đang nói chuyện với MY nên mình xin tự ý sửa lại.

Minh Ý mơ màng trong chốc lát, chưa kịp mở miệng thì người bên cạnh đã cười khẽ: “Vậy nên hắn nói không sai, Tư thượng đúng là đang thành hôn với một người mà mình không yêu, ngài thích là sự dịu dàng, săn sóc, chứ không phải Chu Tử Hồng.”

Bánh xe quay đều về phía trước, Minh Ý mở miệng muốn phản bác, nhưng lại không biết nên nói gì.

Một đời người có lẽ chỉ rung động một lần, những rung động sau đó thực ra chỉ là sự tạm bợ, nàng không thể mang sự nhiệt tình như ban đầu đối với Kỷ Bá Tể để đối đãi với người đến sau, rốt cuộc cũng đã hao tốn hết tâm lực. Nàng cũng biết điều này không công bằng với người sau, nhưng nàng không thể làm gì hơn.

Thực ra cứ mơ màng sống qua ngày cũng được, nhưng Chu Tử Hồng dường như không muốn mơ màng nữa.

Xe hỷ tiến vào cửa lớn của nội viện, bên ngoài tiếng người rộn ràng, tiếng chúc mừng vang lên không dứt, nhưng bên trong xe lại một mảnh tĩnh lặng, không ai mở miệng nói thêm lời nào.

***

Ngày xuất chinh đến rất nhanh, khi thành Thương Tuyết nhận được tin tức, Kỷ Bá Tể đã dẫn theo quân tiên phong đến bến tàu.

Theo lý mà nói sau khi Đế Vương đăng cơ lòng sát phạt sẽ giảm bớt, cũng không còn thích ngự giá thân chinh, rốt cuộc thân mình liên quan đến vận mệnh quốc gia, nếu bị thương thì không hay.

Nhưng khi thám tử trở về nội viện bẩm báo, lại là mặt trắng bệch nói: “Bệ hạ điên rồi.”

Kỷ Bá Tể như Diêm Vương tái thế, không chỉ xông vào trận đầu, giết địch như chém rau cắt dưa, dù cho trên người có bị thương, cũng không thể ngăn cản bước tiến của hắn.

Bị ảnh hưởng bởi hắn, năm ngàn quân tiên phong sĩ khí dâng cao, trực tiếp công phá tường thành được hai vạn quân canh giữ.

Thành Chủ thành Thương Tuyết vốn muốn tìm hắn để đòi lại công bằng cho thương nhân phạm tội của thành Thương Tuyết, trong lòng cũng có nhiều oán khí muốn nói, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta lập tức phái sứ giả đến đàm phán ngay trong đêm.

“Sáu thành thống nhất, thành Thương Tuyết đương nhiên cũng là lãnh thổ của ta, ta mang quân đến lãnh thổ của ta lại bị ngăn cản, các ngươi còn nói với ta là muốn đàm phán.” Lau đi vết máu trên mặt, Kỷ Bá Tể cười lạnh, “Đánh đi, đánh đến khi cửa cuối cùng của thành Thương Tuyết cũng bị phá mới thôi.”

Hắc long xé mây bay lên, nguyên lực màu đen tràn ngập, thấm đẫm máu từ từ bao phủ lấy tường thành.

Minh Ý vừa xuống khỏi xe thú đã bị Ngôn Tiếu lôi kéo đưa đến trước trận.

“Hắn điên từ ngày đại hôn, chúng ta không cản nổi, Tần sư trưởng nói lệ khí trên người ngài ấy ngày càng nặng, sợ rằng hắn sẽ tàn sát dân trong thành, chỉ có thể để ngươi đến khuyên nhủ.”

Nếu nhìn kỹ, Ngôn Tiếu sẽ phát hiện sắc mặt của Minh Ý cũng rất nhợt nhạt, nhưng hắn không để ý, chỉ sốt ruột chỉ vào bóng dáng màu đen trước trận.

Minh Ý không nói gì, lập tức dựng lên hộ thuẫn rồi bay thẳng tới chỗ hắn.

Đầu người lăn lóc trên đất, thanh kiếm trong tay đã bị sứt mẻ, Kỷ Bá Tể thở hổn hển, nhận ra có người phía sau, đôi mắt đỏ ngầu liền rút kiếm chém ngược lại.

Tuy nhiên, khi lưỡi kiếm còn cách người một tấc, hắn đã cưỡng ép phải dừng lại.

Minh Ý đứng sau lưng hắn, cau mày nhìn vết máu trên người hắn.

Quá nhiều, chiếc áo màu thiên thanh đã bị nhuộm đen, góc áo còn có máu tươi không ngừng chảy xuống.

Sát khí cuồn cuộn trên mặt hắn dần đọng lại, Kỷ Bá Tể từ từ bình tĩnh, thần sắc dần trở về bình thường, thanh kiếm trong tay cũng chạm đất: “Nàng đến đây làm gì?”

“Thần mang theo mười ba vạn trung quân đến tiếp viện.” Nàng từ tay áo lấy ra binh phù, “Xin Bệ hạ điều động.”

Lạnh lùng nhìn binh phù đó, Kỷ Bá Tể quay lưng tiếp tục cầm kiếm: “Nàng giữ lấy đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.