—
Minh Ý đứng từ xa nhìn lại, tò mò hỏi: “Người kia sao rồi?”
“Tên đó muốn đoạt bạc của ta, ta đã cho người dẫn đến quan phủ rồi.” Vẻ mặt hắn vô cảm, trong lòng cũng không có cảm giác gì, đưa chiếc bánh cho nàng.
Minh Ý liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi thấy ta ngu ngốc lắm à?”
Kỷ Bá Tể im lặng, sau đó khẽ cúi đầu, trầm giọng nói: “Người khác nhìn trúng ta không phải là lỗi của ta, ta đã từ chối rồi, nàng đừng để trong lòng.”
Chuyện nhỏ nhặt thế này, để trong lòng làm gì? Nàng vừa ăn bánh vừa cười: “Lúc trước, khi ta thấy ngươi ở trong Hoa Mãn Lâu ôm ấp người khác, ta cũng không giận, giờ có gì đáng để giận.”
Kỷ Bá Tể: “…”
Nếu thật sự không giận thì không đến nỗi lâu vậy rồi mà vẫn nhắc lại chuyện cũ.
Hắn có chút dở khóc dở cười, thấp giọng nói: “Phải, ta và nàng đều rộng lượng, ta cũng chưa từng để ý chuyện ngươi trong hậu viện đã nạp ba mươi người.”
Minh Ý chép miệng: “Ngươi đừng nói, cảm giác bên trái ôm, bên phải ấp quả thật không tồi.”
Dù thế nào, cuối cùng người bị chọc giận vẫn là hắn.
Kỷ Bá Tể mím môi, đi cả một con phố mới thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh Ý.
Minh Ý giật nhẹ một cái không thoát ra được, cuối cùng để mặc hắn nắm.
“Nàng có chuyện cũ để nhắc lại, ta cũng có chuyện cũ để nhắc lại, xem như chúng ta hoà nhau. Nhưng về sau, ta chỉ muốn nàng là của ta, nàng cũng chỉ nghĩ về ta thôi, có được không?” Hắn trầm giọng nói.
Lời này nhỏ đến mức chỉ hai người bọn họ nghe được, giọng điệu mềm mại, có chút ý tứ khẩn cầu, đây là điều mà nàng chưa từng thấy ở Kỷ Bá Tể. Minh Ý nhớ lại, rất lâu trước đây nàng cũng từng kỳ vọng như vậy, nhưng tiếc rằng hắn đã khiến kỳ vọng của nàng trở nên vô vọng.
Vì vậy, nàng mỉm cười, nói với hắn: “Ta cũng muốn đồng ý với ngươi, nhưng Chu Tử Hồng cũng rất tốt.”
Khuôn mặt tái xanh, Kỷ Bá Tể vừa giận vừa tức, nắm chặt tay nàng: “Hắn có gì tốt?”
“Hắn không nắm chặt tay ta như ngươi.” Nàng liếc mắt nhìn tay hắn.
Kỷ Bá Tể lúng túng thả lỏng tay, đối với nàng vừa giận vừa bất lực.
Các cô nương từ xa nhìn lại, chỉ thấy người vừa rồi còn không thể tiếp cận, giờ lại như một thiếu niên ngây thơ, lùi bước đi trên phố, mắt chỉ chăm chăm nhìn người trước mặt.
Thật lòng mà nói, có được nam nhân như vậy, ai mà không muốn? Nhưng thật đáng tiếc, Lục thành đã có truyền thống ba thê bốn thiếp tồn tại cả trăm năm nay, ở đây nam nhân chỉ cần cười một cái với nữ nhân đã xem như chu đáo, làm sao bọn họ còn dám mong muốn như vậy.
Nghĩ đến đây, các cô nương lại cảm thấy tiếc nuối cho Tư thượng của họ. Tư thượng không giống vị công tử này, ngang tàng không lý lẽ, kéo người hầu của người khác đi ngay trên phố. Tư thượng chỉ là người ít nói, nhưng tính tình vẫn rất dịu dàng.
Chỉ có điều, Tư thượng chỉ dự định cưới một vị Tư hậu, ngay cả trong hậu viện cũng không giữ lại nữ nhân để hầu hạ.
Các mệnh phụ phu nhân trong thành ra sức phản đối việc Tư thượng lập vị Tư hậy này, thực ra không phải vì Tu Vân không biết lễ nghi, mà bởi nàng quá may mắn, làm Tư hậu đã là cao nhất, lại còn là nữ nhân duy nhất trong hậu viện.
Nhà nào cũng ba thê bốn thiếp, còn nàng, vị trí cao nhất lại là sống an nhàn, ai mà không tức giận?
Vì vậy, bọn họ có ý định cô lập vị Tư hậu này, cho đến khi nàng chịu nạp thêm nữ nhân từ gia tộc của họ vào hậu viện.
Tuy nhiên, những toan tính này đều bị vị quý khách bất ngờ làm cho rối loạn.
Ngày phong hậu, Minh Ý được ngoại lệ, đến giúp Tu Vân trang điểm.
Vừa thấy nàng, Tu Vân lập tức muốn khóc, nàng bị Minh Ý giữ chặt vai: “Trang điểm thật đẹp, không thể để nhòe được, tối nay sẽ dọa Tư thượng của ngươi.”
Hai má đỏ ửng, Tu Vân giận dỗi: “Ngươi còn cười nhạo ta!”
“Ta thật sự vui mừng.” Minh Ý vuốt nhẹ hỷ phục của nàng, trong mắt lộ ra chút ghen tỵ, “Có thể gả cho người trong lòng mình, là việc đáng mừng.”
Biết nàng đã trải qua bao khó khăn, Tu Vân nắm lấy tay nàng.
“Ngươi là người tốt.” Nàng nói, “Ngươi chắc chắn sẽ có được những gì mình mong muốn.”
Minh Ý nhìn nàng trong gương đồng, nhướn mày cười: “Bây giờ ta không chỉ muốn những thứ đó, thứ ta muốn rất lớn, có lẽ phải dành cả nửa đời còn lại mới đạt được.”
Người khác có lẽ không hiểu nàng đang nói gì, nhưng Tu Vân thì biết.
Khi cả hai còn rèn công cụ trong căn nhà nhỏ ở thành Mộ Tinh, Minh Ý đã nói, nàng hy vọng một ngày nào đó, nữ nhân có thể ra đường buôn bán một cách công khai, có thể tự nuôi sống bản thân, có thể đứng ngang hàng với phu quân của mình, có thể bước vào quan trường hoặc Nguyên Sĩ Viện.
Thành Triều Dương đã bắt đầu có vị thế cho nữ tử, phần lớn Thần Khí dùng để buôn bán đều do nữ tử đúc thành, nữ tử cũng trở nên giàu có và tự chủ, khi tìm phu quân cũng đầy tự tin, khiến các nữ tử ở thành khác luôn thấy ngưỡng mộ.
Nhưng điều đó vẫn chưa đủ, Thanh Vân Giới vẫn còn có năm thành khác.
Tu Vân thở dài: “Trịnh Thiều nói không sai, ta học được một số kỹ năng từ ngươi, nhưng không học được lòng dạ rộng lớn của ngươi.”
“Không cần học đâu.” Minh Ý cười nói, “Sau hôm nay, ngươi sẽ trở thành Tư hậu của một thành, là tấm gương cho nữ tử thành Phi Hoa.”
Tu Vân ngẩn người.
Nàng đã luôn đắm chìm trong niềm vui khi được kết đôi với Trịnh Thiều, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm gì cho thành Phi Hoa. Lời của Minh Ý như thức tỉnh nàng, từ nay về sau, nàng không thể chỉ an phận trong nội viện, mà còn phải làm gì đó.
Thành Phi Hoa cũng giống như các thành khác, nhà giàu ba thê bốn thiếp, nhà nghèo khó có nổi một thê, có lẽ nàng có thể thử tìm ra cách thay đổi hiện trạng này.
Nghi lễ bắt đầu, Minh Ý tiễn nàng ra ngoài.
Phụ mẫu của Tu Vân từng đặt nhiều hy vọng vào nàng, nhưng sau đó vì nàng không muốn chuyển tin tức của Trịnh Thiều về cho gia đình, nên bị coi là kẻ phản bội, cắt đứt quan hệ với gia đình, vì vậy hôm nay chỉ có Minh Ý làm đại tỷ, đến tiễn nàng xuất giá.
Nhưng, cũng nhờ Minh Ý mà các quý phụ chờ đợi bên ngoài phải thu lại vẻ lười nhác, lo sợ cúi mình hành lễ.
Tu Vân có thể không có nhà mẹ đẻ ở thành Mộ Tinh, nhưng ở thành Triều Dương thì có, thành chủ đích thân đến tiễn, ai dám chểnh mảng?
Các đại thần trước tế đàn cũng đều đến đầy đủ, những người trước đó cáo bệnh giờ đều đứng thẳng, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Kỷ Bá Tể ngồi bên cạnh.
Trên người hắn toát ra sát khí nặng nề, khó mà không nghi ngờ hắn đến gây chuyện.
Tuy nhiên, khi Tư hậu bước ra, khí tức quanh hắn đột nhiên dịu lại.
Thành chủ thành Triều Dương bước đến bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Lễ nghi dài dòng, Bệ hạ muốn xem hết sao?”
Kỷ Bá Tể chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi xuống xem đi, dù sao cũng không có việc gì khác.”
Minh Ý gật đầu, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Sau đó, các đại thần liền thấy Bệ hạ của bọn họ hết đưa trà, lại đưa trái cây, rồi hỏi nàng có muốn ăn bánh ngọt không, hỏi nàng có lạnh không.
Có vẻ như tin đồn Bệ hạ bị mê hoặc bởi yêu nữ không phải là vô căn cứ!
Chỉ là, nếu yêu nữ là người khác thì thôi, nhưng lại là Minh Ý, người không dễ động vào, ai muốn tấu trình một bản về nàng cũng không thể, bởi nàng đang cai quản thành Triều Dương, tuy mới chuyển thành và xây dựng lại, nhưng độ phồn vinh đã gần như sánh ngang với thành Trục Nguyệt.
Phải làm sao đây, đành mắt nhắm mắt mở thôi.
Chiêng lễ vang ba tiếng, Tu Vân và Trịnh Thiều đứng đối diện trước tông miếu, mặc áo gấm thêu long phụng, chầm chậm bái ba lạy.
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Giải mã ASCII sau: 78 84 86 107 121 98 97 116 101 109 105 110 104 121 (14 ký tự, viết liền, viết hoa 3 chữ cái đầu, không dấu)