—
Yến tiệc nội bộ lần này, các vị tôn thân cùng nhau hội tụ, chung tay vẽ nên tương lai rực rỡ cho thành Mộ Tinh. Họ ca ngợi Đại Tư vì những cống hiến to lớn, mang lại niềm vui cho tất cả mọi người. Buổi tiệc kết thúc trong bầu không khí đầm ấm và viên mãn.
Tuy nhiên, khi rời khỏi bàn tiệc, Tề Bách lại bắt đầu loạng choạng, sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang xanh thẫm.
“Đại nhân, đi đường cẩn thận~” Vinh Tâm vẻ mặt vui mừng đỡ lấy gã, ả chỉ nghĩ đến tương lai thịnh vượng của mình mà thôi, căn bản không để ý đến Tề Bách có chỗ kì lạ.
Vì vậy, khi Tề Bách giẫm hụt chân ngã xuống, ả không hề kịp phản ứng để kéo gã, ngược lại còn bị gã kéo theo lảo đảo ngã xuống bậc thang.
Dường như Tề Bách đã ngất đi, ngã ngửa xuống bậc thang, những người bên cạnh kinh ngạc kêu lên.
“Vương gia! Mau đến đỡ Vương gia!”
“Vương gia!”
Bảy tám tên thái giám từ bên cạnh vội chạy xuống, nhưng khi đuổi kịp, Tề Bách đã nằm bất động trên mặt đất, máu đỏ tươi từ trên đầu chảy ra, thấm vào nền gạch lát sàn xanh trắng.
Vinh Tâm nhìn thấy, môi run rẩy, một lúc lâu sau mới hét lên: “A—”
Âm thanh vang dội trong màn đêm, qua các tầng tầng lớp lớp tường vách trong sân, mơ hồ truyền đến xe thú lắc lư bên ngoài.
Minh Ý ngồi trong xe, lười biếng nhìn ngón tay mình.
“Đại nhân thật hào phóng.” Nàng cười nửa miệng: “Việc nhỏ như vậy mà thưởng cho nô tỳ tận năm thỏi vàng.”
Kỷ Bá Tể đang ngồi trong xe ngựa, nghe vậy lập tức biết nàng đã tức giận, liền đưa tay móc ngón tay nàng: “Nếu Ý nhi cảm thấy chưa đủ, nàng có thể lấy thêm.”
“Lần này không phải vấn đề tiền bạc.” Minh Ý cụp mắt xuống: “Nô tỳ chỉ muốn biết, nếu không phải nô tỳ phát hiện ra chiếc váy có phản ứng với thuốc của Tề Bách, cũng không đổi váy với người khác, ngài sẽ cứu nô tỳ bằng cách nào?”
Mộc Lan Thanh bắt mắt được nhuộm bằng mộc lan không độc hại, có mùi thơm riêng, mặc vào khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một cánh đồng hoa, tuy nhiên, không biết Tề Bách đã uống thuốc gì, xảy ra mâu thuẫn với nó, khi mùi thơm đó và thuốc tương tác với nhau sẽ gây ra… ngộ độc.
Nàng cảm thấy thủ đoạn giết người này rất hay, cho dù bị phát hiện cũng có thể trốn tránh trách nhiệm, rốt cuộc ai biết Tề Bách đã uống loại thuốc gì.
Tuy nhiên, điều nàng để tâm là Kỷ Bá Tể chưa từng cân nhắc đến sự an toàn của nàng.
Lỡ như nàng cũng bị trúng độc thì sao? Lỡ như sau này người ta phát hiện ra váy có vấn đề và liên lụy đến nàng thì sao?
Mắt phượng khép hờ, Minh Ý bình tĩnh rút tay lại.
Kỷ Bá Tể ngồi sát tới, nhẹ nhàng nói: “Nàng nghĩ xem vì sao ta lại đích thân đến đón nàng?”
Hắn lấy ra một cái lọ nhỏ đặt trước mặt nàng, thở dài: “Ta đã chuẩn bị thuốc giải cho nàng từ lâu rồi, cũng chuẩn bị đến đón nàng ra. Tại sao nàng không tin ta?”
Minh Ý giơ tay lên lau nhẹ, vết phấn lạ lẫm vừa mới dính trên y phục hắn cũng mất đi.
“Ngài từ chỗ của Ngôn đại nhân đến, tình cờ đi ngang qua, nghe nói nô tỳ làm việc thuận lợi nên mới đón nô tỳ phải không?” Nàng lau vết đỏ trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng thở dài: “Người ngoài đều đồn đại nhân tài hoa xuất chúng, phong nhã vô song, nhưng ai mà ngờ được, khi đại nhân ra tay làm hại người khác, cũng sắc bén như dao mà không hề nhuốm máu.”
Nàng có vẻ rất buồn, chóp mũi đỏ bừng, trong mắt có ánh nước, nói xong quay đầu sang một bên không nhìn hắn nữa.
Nếu là trước kia, Kỷ Bá Tể cũng lười dỗ dành nàng, trên người hắn có son phấn thì sao, cũng là người ta tự nguyện lao vào trong ngực hắn.
Nhưng… nhìn vẻ mặt tủi thân của Minh Ý, hắn chợt cảm thấy nha hoàn nhà Ngôn Tiếu rất mưu mô khó ưa, chắc chắn là cố ý bôi phấn hồng vào nơi dễ thấy như vậy.
Hắn nhẹ nhàng kéo người lại: “Ta chỉ đi ngang qua bên đó thôi, uống một tách trà, hôm nay đặc biệt đến đón nàng, đồ đạc đều đã thu dọn xong, hôm nay sẽ không về biệt viện, ta đưa nàng đến chủ phủ.”
Cuối cùng Minh Ý cũng nhấc mí mắt lên: “Chủ phủ?”
“Những gì ta hứa với nàng chắc chắn sẽ làm được.” Hắn véo đôi má hồng hào của nàng: “Vàng của nàng, ta đã bảo Tuần ma ma cất vào rương cho nàng, còn thêm hai thỏi nữa.”
Vẻ mặt nàng dịu đi, Minh Ý bực bội kéo tay áo hắn: “Trong lòng đại nhân còn có nô tỳ là tốt rồi.”
Nhưng mà cho thêm tiền thì càng tốt.
Kỷ Bá Tể mỉm cười, cúi đầu hôn nàng: “Nàng làm việc gì cũng nhanh nhạy hiểu chuyện đến vậy, sao trước mặt ta lại làm ra vẻ nhu nhược yếu đuối?”
Chuyện hôm nay quả thực hoàn hảo, Tề Bách đã không còn, nàng cũng hoàn toàn đứng ngoài cuộc, ngay cả Triệu Tư Phán cũng không thể nghi ngờ đến nàng.
Nàng rúc trong lòng hắn, ưỡn người lên rầm rì một tiếng: “Bên ngoài so với trước mặt đại nhân sao có thể giống nhau được, nô tỳ dù có là con dao sắc nhọn đến đâu, cũng phải dùng cán mềm để đối diện với đại nhân.”
Nhưng nàng rất tò mò, Tề Bách và hắn có thù hận sâu nặng đến mức nào, mà đột nhiên lại ra tay độc ác như vậy?
Trước đây Kỷ Bá Tể nói, Mạnh thị có ơn với hắn, hắn giết hai tên y quan là để báo thù cho ân nhân. Nhưng Tề Bách và Mạnh thị không hề có mâu thuẫn, không những không có mâu thuẫn, mà nhìn có vẻ còn khá thích Mạnh thị, đến mức yêu ai yêu cả đường đi, yêu luôn Mộc Lan Thanh, sao Kỷ Bá Tể lại muốn lấy mạng gã?
Trong đầu nhỏ đầy nghi hoặc, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì bên ngoài đã vang lên một giọng nói: “Dừng xe!”
Minh Ý sửng sốt, vô thức rúc vào trong ngực Kỷ Bá Tể, lại thấy hắn hình như đã đoán trước được, nghe hắn cất giọng: “Sao lại chặn xe ở đây?”
Vừa nghe thấy giọng nói của hắn, thái độ của đám người bên ngoài lập tức ôn hòa hơn: “Kính xin đại nhân thứ lỗi, đây là mệnh lệnh từ nội viện, yêu cầu chúng tôi phải kiểm tra kỹ lưỡng xe ngựa.”
Kỷ Bá Tể gật đầu, ung dung dẫn theo Minh Ý đi xuống xe. Vờ như vô ý, hắn lén nhét lọ thuốc giải vào lòng nàng.
Minh Ý phản ứng nhanh nhạy, lập tức cầm lấy lọ thuốc, nắm chặt trong tay.
Vài tên thị vệ bắt đầu lục soát xe, lấy hết những thứ như túi thơm, chén rượu trên xe xuống xếp ra, từng cái một kiểm tra kỹ lưỡng.
Chỉ nhìn qua tình cảnh này đã biết không ổn rồi. Minh Ý bỗng ho khan hai tiếng, yếu ớt dựa vào người Kỷ Bá Tể. Hắn đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi: “Nàng vẫn còn khó chịu sao?”
“Ừm.” Nàng ôm lấy trán, rên khe khẽ: “Phải theo lời dặn của đại nhân mà uống thuốc.”
Nói rồi, nàng mở nắp lọ nhỏ trong tay, nhanh chóng đổ thuốc vào miệng.
Thị vệ bên cạnh thấy không ổn, liền tiến lên định ngăn cản, ai ngờ vừa mới đưa tay ra, cô nương này như bị dọa sợ, đột nhiên cúi gập người: “Khụ khụ khụ ——”
Làn da trắng nõn nà ửng đỏ vì ho, trong mắt cũng trào ra nước mắt. Nàng run rẩy thân mình, oán trách nhìn thị vệ kia.
Mặt đỏ bừng, thị vệ lúng túng hành lễ: “Phu nhân thứ lỗi.”
“Thuốc trị cảm mà đại nhân cũng nghi ngờ sao?” Nàng vừa ho khan, vừa nhíu mày đưa lọ thuốc cho người đó: “Vậy thì tra cả nó đi!”
Thị vệ chần chừ muốn đưa tay ra, nhưng Kỷ Bá Tể bên cạnh đã giữ tay nàng lại: “Còn đang ở bên ngoài, nàng đừng giở tính trẻ con.”
“Không phải thiếp¹ sợ liên lụy đại nhân sao?” Minh Ý bỗng dưng rơi lệ, nghẹn ngào không nói nên lời: “Đại nhân chỉ biết trách móc thiếp tùy hứng.”
“Ta không có nói như vậy.”
“Trong lòng chàng đã có người khác, cứ tìm mọi cách để hắt hủi thiếp.” Nàng đưa tay lau nước mắt, khóc nức nở vô cùng đáng thương: “Trước đây chàng rất yêu thương thiếp, sớm biết vậy, thiếp đã nên đi theo Ngôn đại nhân~”
“Nàng muốn nghĩ thế nào thì nghĩ đi.” Kỷ Bá Tể cũng bực mình, hất tay lên xe.
Thị vệ cứng đờ nhìn hai người, định đưa tay lấy lọ thuốc, nhưng lại thấy Minh Ý dậm chân, khóc nức nở chạy ra ngoài.
Chú thích:
¹Ở chỗ này thị vệ đang gọi Minh Ý là phu nhân, với lại cả 2 cũng đang diễn trò nên dịch là thiếp. Mà chắc cũng sắp đổi thành xưng ta rồi á, xưng nô tỳ lâu quá rồi ಥ‿ಥ