Nhập Thanh Vân

Chương 22: Ảnh hưởng




“Phu nhân!”

Bình thuốc vẫn còn trong tay nàng, tên thị vệ định bụng đuổi theo.

Nhưng Kỷ Bá Tể bực mình quát lên ngăn cản: “Không ai được đi theo, tính nết của nàng ta cần được mài dũa cho tốt hơn.”

Thị vệ: “…” 

Làm thế nào để giải thích với hai vị quý nhân rằng hắn ta thực sự chỉ muốn xem trong bình thuốc có gì, chứ không hề có ý định khuyên can họ?

Tuy nhiên, vị phu nhân kia đã dám nuốt vào miệng, vậy hẳn không phải là thuốc độc. Mà đã không phải là thuốc độc thì cũng chẳng đáng lo ngại.

Nhìn về phía Minh Ý, nàng đã chạy qua góc phố và biến mất. Thị vệ vì kiêng dè Kỷ Bá Tể nên không đuổi theo nữa, chỉ để lại đống đồ trên xe ngựa cho vị đại phu được triệu đến khám nghiệm cẩn thận.

Sau khi ba nén nhang tàn¹, cỗ xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh trên đường. Đi thêm một đoạn, nó rẽ vào lề đường và dừng lại.

Minh Ý đứng bên cột nhà dưới mái hiên, xung quanh không một bóng người. Nàng ngước nhìn hắn, tay áo che miệng, cười rạng rỡ như một chú hồ ly tinh quái.

Kỷ Bá Tể vén rèm xe, ngắm nhìn nàng một lúc, rồi vẫy tay: “Lại đây.”

Mành lụa mỏng manh bay lên trong gió, nàng lao đến, mềm mại ngã vào lòng hắn.

Kỷ Bá Tể cười, ôm lấy nàng, xoa bóp eo nàng: “Ý nhi vất vả rồi.”

Nàng rầm rì, vén váy lên, ngồi vào xe: “Đã là người của đại nhân, đương nhiên phải lo lắng cho đại nhân.”

Nàng dịu dàng ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, khiến hắn yêu thương vô cùng.

Kỷ Bá Tể cúi đầu hôn nàng, Minh Ý khẽ hừ hừ một tiếng, cũng vòng tay ôm lấy cổ hắn. Cỗ xe ngựa bằng gỗ đàn hương lắc lư đi qua những dãy nhà bình thường ảm đạm, chầm chậm tiến về phía một tòa nhà cao cửa rộng rãi đèn đuốc sáng trưng.

Phía sau xe ngựa là tiếng ồn ào náo nhiệt dần dần vang lên từ khu nhà chính trong thành.

“Rốt cuộc là ai, cả gan ba lần bảy lượt ra tay ngay trước mắt ta!”

Một chiếc bình sứ bị ném xuống đất vỡ tan tành, Đại Tư nhìn thi thể của Tề Bách nằm bên cạnh, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Ông ta chỉ có một người đệ đệ ruột này, dù hiện giờ không còn tham gia việc triều đình, nhưng cũng từng là người sát cánh bên ông ta từ thuở hàn vi. Ông ta đã sớm nghĩ sẽ nuôi gã vui vẻ đến già, ai ngờ lại đột nhiên bị người ta hại chết.

Ông ta thở dốc vài hơi, bỗng chốc kiệt sức ngã phịch xuống ngai vàng, giọng run run hỏi thái giám bên cạnh: “Khanh nói xem, có phải oan hồn quay về đòi mạng trẫm hay không?”

Thái giám sợ hãi quỳ xuống: “Tư thượng sao lại nói vậy? Tư thượng là người được Thiên mệnh chọn, mọi hành động đều là ý thánh, làm sao có chuyện oan hồn?”

Đại Tư nhắm mắt, môi run rẩy xoa xoa huyệt thái dương: “Triệu Tư Phán.”

“Bẩm, có thần.”

“Có nhìn ra được gì không?”

Triệu Tư Phán đã cùng người đi khám nghiệm tử thi, đành gượng gạo nói: “Tuy thương tích do ngã cũng gây tử vong, nhưng Vương gia hẳn đã trúng độc từ trước, nên mới choáng váng, không đứng vững mà ngã.”

“Loại độc gì?” Đại Tư tức giận dữ ngồi thẳng người dậy: “Lại là độc sao?”

Tề Bách ẩn cư hai năm, mỗi năm chỉ về một lần, nếu muốn ra tay với gã, chỉ có thể thực hiện trong yến tiệc nội bộ các tôn thân. Mà lần yến tiệc nội bộ này được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, ngoài việc hạ độc, hiển nhiên không còn cách thức nào khác để giết người.

Chỉ là, loại độc này không giống với lần trước, e ngại thân phận quý tộc của Vương gia, không thể tổn hại đến tiên thể, chỉ dựa vào mùi hương, ngỗ tác² cũng không nhận ra đây là loại độc gì.

“Thần nhất định sẽ dốc hết sức điều tra.” Triệu Tư Phán cúi đầu, cứng rắn đáp lời.

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng ông lại có một dự cảm chẳng lành rằng vụ án này sẽ chẳng đi đến đâu, giống như vụ án trước đây.

Tên thái giám thử độc vẫn bình an vô sự, thi thể của Vương gia cũng không thể mổ xẻ để kiểm tra xem rốt cuộc đã ăn phải thứ gì, quả thực là đường cùng.

Lại chỉ có thể bắt những người từng hầu hạ bên cạnh Vương gia đến tra khảo một phen.

Tâm trạng Triệu Tư Phán nặng nề bước ra khỏi nội viện, đứng trên quan đạo nhìn lên bầu trời có ánh trăng sáng, thở dài thườn thượt.

Trước đây người chết là y quan, không tra ra được hung thủ cũng đành thôi, nhưng lần này chết là một vị thân vương, ông phải làm sao để hoàn thành nhiệm vụ đây?

Nói đi cũng phải nói lại, ai lại có thù oán với một vị thân vương đến mức này?

Ánh trăng sáng tỏ, vài tên gia nô cầm ghế đẩu chạy đến bên xe ngựa.

Mành xe vén lên, Kỷ Bá Tể ôm Minh Ý đang ngủ say, bước từng bước rất chậm xuống xe.

Hắn mỉm cười, nhìn lên bầu trời trăng sao.

Nhiều năm trước, cũng vào một đêm trăng thanh ít sao như thế này, cũng có người ở trong rừng cây ôm lấy giai nhân, thề non hẹn biển sẽ cùng nhau đến suốt cuộc đời.

Đã muốn ở bên nhau, nên chết cùng nhau, không thể chia cắt ở Hoàng Tuyền, tại sao ông ta lại để nàng chờ đợi nhiều năm như vậy.

Thật là một câu chuyện hài.

Gió đêm hơi se lạnh, người trong lòng lại mặc mỏng manh, vô thức rúc vào ngực hắn.

Kỷ Bá Tể hoàn hồn, nhìn khuôn mặt thanh tú bình yên của Minh Ý, ý cười lan tỏa nơi đáy mắt.

Vì ở bên hắn, nàng thậm chí không ngại biến thành hung thủ giết người, ngay cả việc hỏi hắn rốt cuộc có thù oán gì với Tề Bách cũng không hỏi, còn an tâm ngủ trong lòng hắn như một chú mèo nhỏ.

Nàng tin tưởng hắn đến vậy sao?

“Chủ tử.” Bất Hưu tiến ra đón, chắp tay hành lễ.

Giọng nói đã đánh thức Minh Ý, nàng ngơ ngác nhổm dậy và nhìn xung quanh.

Kỷ Bá Tể dừng lại, có chút nghiêm túc nói: “Sao buổi tối lại ồn ào như vậy?”

Bất Hưu: “…”

Loại xui xẻo khó giải thích này, hắn luôn ăn nói lớn tiếng như vậy, trước đây đại nhân có thèm để ý đâu. 

“Đã đến chưa?” Minh Ý ngáp một cái, ngây ngô hỏi.

Kỷ Bá Tể đáp: “Ừm” Rồi tiếp tục ôm nàng bước đi: “Viện này rộng hơn một chút, giày khiêu vũ của nàng quá mỏng, ta ôm nàng đi.”

Minh Ý mỉm cười: “Được.”

Một lúc sau, nàng chợt tỉnh dậy, căng thẳng mở mắt: “Chúng ta đến đâu rồi? Vậy nô tỳ cần vấn an ai thế ạ?

“Nàng muốn vấn an ai?”

“Phi tần thiếp thất của ngài á, bọn họ đang không ở trong phủ hả?”

Kỷ Bá Tể buồn cười: “Ai nói với nàng ta có thê thiếp?”

Minh Ý bối rối một lúc, rồi lên án nhìn hắn.

Nếu chỉ chơi bời mà không thành thân thì ngươi thực sự là một kẻ trăng hoa tệ bạc.

Nhưng cũng tốt thôi, vì sau này cho dù có rời xa hắn, cũng không phải trải qua những chuyện rắc rối như hoà ly.

Minh Ý tựa đầu vào ngực hắn.

Nhìn thấy phản ứng của nàng, Kỷ Bá Tể cho rằng nàng muốn địa vị, nên nụ cười trên mặt nhạt dần: “Ta không thích những lễ nghi dư thừa.”

Cho dù hắn thích một nữ nhân đến đâu, hắn cũng sẽ không để nàng ta gây rắc rối trong phủ.

“Ta cũng không thích.” Minh Ý không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhàn nhạt nói:  “Với lại thân phận của nô tỳ cũng không xứng ở đây.”

Những gì nàng nói đều là suy nghĩ thật của mình, nhưng Kỷ Bá Tể nghe vào tai, hắn lại cảm thấy Minh Ý đang giận dỗi.

Hắn có chút khó chịu nhưng lại không thể buông tay nên chỉ có thể im lặng.

Minh Ý dựa vào hắn rồi lại ngủ, khi hắn đặt nàng lên giường trong phòng chính, trên mặt nàng có hai vết hằn do quần áo hắn để lại.

Kỷ Bá Tể nhìn nó một lúc, đột nhiên hết giận.

Thôi đi. Nữ nhân mà, ai mà chẳng có lúc lắm lời vài câu. Nàng vừa có công, bỏ qua cho nàng vậy. 

Bất Hưu đứng ở phía sau, có chút kinh ngạc nhìn sự thay đổi của Kỷ Bá Tể.

Lúc đầu hắn còn tưởng rằng cô nương này sẽ không sống được bao lâu, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Nàng không chỉ sống sót mà còn… ảnh hưởng đến tâm trạng của chủ nhân?

Chú thích: 

¹Cách ước chừng thời gian ngày xưa, khoảng 45p.

²Danh xưng gọi người khám nghiệm tử thi ngày xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.