Nhập Thanh Vân

Chương 211: Tân thành Triều Dương




Thành Triều Dương được xây dựng rất nhanh, khi Minh Ý đến nơi, nội thành đã bắt đầu lộ diện hình dáng ban đầu.

Hiện nay nhà cửa được phân bố rất hợp lý, ở vùng ngoại ô xa thì mỗi hộ dân có mười mẫu đất, ở vùng ngoại ô gần cũng có một mẫu đất, ngay cả trong thành, mỗi sân vườn cũng có thể trồng một ít cây trái.

Đất ở đây màu mỡ, trồng gì được nấy, không giống như trước đây đất đá cằn cỗi, trồng một năm mà chỉ được cây cỏ héo úa.

Minh Ý đi trên phố, nhìn thấy trên gương mặt của dân chúng xung quanh đều là vẻ phấn khởi, trước cửa hàng bán hạt giống xếp hàng dài, chợ cũng đã có rau tươi mới nhất.

“Đợi đến năm sau, chúng ta còn có thể ăn cơm gạo tự trồng.” Chu Tử Hồng đi bên cạnh nàng, đôi mắt cười rạng rỡ.

Giờ đây, dù không thể giành được vị trí thượng tam thành ở Đại hội Lục Thành, thì thành Triều Dương cũng không đến mức không có đường sống.

Minh Ý cười hỏi: “Những đấu giả sẽ tham gia cuộc thi năm nay đã chọn được chưa?”

“Đang định báo cáo với nàng đây.” Hắn đưa qua một tờ tấu chương, “Người được chọn năm nay rất thú vị, nàng xem qua đi.”

Nàng mở tấu chương, đôi mắt sáng lên.

Trên đó có tên của Nam Tinh.

Nam Tinh là một trong những đứa trẻ mà nàng đã cứu về từ thành Thương Tuyết. So với sự chu đáo của Bạch Anh và sự ngoan ngoãn của Phục Linh, tiểu cô nương này có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng may mắn là nàng có thiên phú nguyên lực rất cao, biết học hỏi và cũng rất chịu khó. Việc xuất hiện trong danh sách này chứng tỏ dù tuổi nàng còn nhỏ nhưng đã đánh bại nhiều đối thủ trong cuộc tuyển chọn, quả thực không dễ dàng gì.

“Đi, đến thăm con bé.” Minh Ý vui vẻ đi về hướng Nguyên Sĩ Viện.

Xe thú của Kỷ Bá Tể đi theo phía sau.

Trên phố người quá đông, xe thú bị chặn không thể tiến lên, Minh Ý hoàn toàn không nhận ra, vừa đi vừa cười nói với Chu Tử Hồng, cứ thế đi xa dần.

Hắn ngồi bên cửa sổ xe nhìn theo, vẻ mặt vô cảm nhưng tia máu trong mắt dần dần lan rộng.

Bất Hưu vội vã bảo người mở đường, rồi quay lại an ủi hắn: “Bệ hạ đừng lo lắng, Minh cô nương lần đầu đến tân thành này nên vui quá mà thôi.”

“Ừ.” Hắn gật đầu, mí mắt hạ xuống, khóe miệng vẫn hơi nhếch lên.

Đám đông bị dạt ra, xe thú lập tức tiếp tục đi theo sau, nhưng nhìn thấy Minh Ý và Chu Tử Hồng đã song song bước vào Nguyên Sĩ Viện.

“Bệ hạ, nơi này phải xuống xe.” Bất Hưu khẽ nói.

Kỷ Bá Tể nhúc nhích, nhưng rồi lại ngồi xuống.

“Thôi.” Hắn nói khẽ, “Ta vào trong cũng chỉ làm phiền, đợi nàng chơi mệt rồi ra vậy.”

Nguyên Sĩ Viện mới của thành Triều Dương lớn gấp đôi so với trước đây, được chia thành hai khu đỏ và xanh, đỏ dành cho nam, xanh dành cho nữ, nhìn thoáng qua thì thấy khu của nữ học sinh còn đông hơn.

“Nhờ phúc của Bệ hạ, những nữ học sinh này đều được chọn từ các cô nhi bị bỏ rơi được cứu về từ các địa phương.” Chu Tử Hồng mỉm cười, “Bên trong thực sự có nhiều nữ anh¹ có thiên phú xuất sắc. Tất nhiên, cũng có những người có tư chất bình thường, chúng ta đã đưa họ sang Chú Khí Viện bên cạnh.”

¹bé gái

Trên cổng của Chú Khí Viện đó treo một chữ “Minh”, chính là Minh trong tên của Minh Ý, bên trong đều là những chú khí sư do nàng dạy dỗ, những cô nương không có nguyên lực có thể làm những việc vặt, được ăn no mặc ấm, còn có thể tiết kiệm mỗi tháng được một hai nghìn bối tệ. Những người có nguyên lực còn được hưởng đãi ngộ tốt, không chỉ nuôi sống bản thân, nuôi sống gia đình, mà còn có thể nuôi sống nhiều cô nhi.

Trong số họ cũng có những người sau này vào triều làm quan, sau giờ làm việc, họ vẫn sẽ quay lại đó làm vài món thần khí.

Lợi nhuận dồi dào từ thần khí đã mang lại cho họ con đường sống, khi họ đã có đường sống thì đương nhiên sẽ mở đường cho các cô nhi sau này.

Vì vậy, mấy trăm năm sau, Chú Khí Viện này vẫn đứng vững vàng, mỗi năm đều có người phát đạt quay lại tu sửa để báo ân, nhưng đó là chuyện sau này.

Hiện tại, các cô nương trong Nguyên Sĩ Viện cũng rất phấn đấu, sau khi Nam Tinh được chọn làm đấu giả xuất sắc, các cô nương khác càng chăm chỉ tu luyện hơn, từ xa Minh Ý đã có thể nhìn thấy một tầng nguyên lực xanh tím bao phủ trên bầu trời của viện.

“Số cô nhi trong thành chính đã giảm đi đáng kể trong tháng này, chỉ là ở một số làng xa xôi, quan niệm của họ chưa thay đổi nhanh chóng, số nữ anh bị bỏ rơi vẫn còn nhiều. Thần đã cử người mai phục ở các làng mạc, gặp nữ anh bị bỏ rơi chắc chắn sẽ đưa về, xin ngài yên tâm.”

Minh Ý vỗ tay khen ngợi hắn: “Ngươi là người đáng tin cậy nhất.”

Hai người đã lâu không gặp, vừa gặp mặt đã nói toàn chuyện chính sự, thực ra Chu Tử Hồng không cam lòng. Hắn muốn nhìn thấy một chút phiền muộn hoặc oán trách trên mặt Minh Ý, để hắn có thể bàn với nàng về việc trốn khỏi Kỷ Bá Tể.

Nhưng không có, từ đầu đến cuối trong mắt Minh Ý chỉ có niềm vui.

Khi đến đây, nàng đã nói chỉ có thể ở lại đến cuối giờ Thân, thấy thời gian không còn nhiều, hắn thở dài: “Tư Đồ đại nhân hôm nay bị vướng vào một vụ án mạng, không thể đến đây xin chào hỏi ngài, ngài có muốn đợi y không?”

Tư Đồ Lĩnh cũng luôn nhớ nhung Minh tỷ tỷ của mình, nhưng y thật sự không thể phân thân.

Gần đây, trong thành thường xuyên xảy ra các vụ án mạng, phần lớn nạn nhân là nữ tử có thiên phú nguyên lực, nếu không điều tra rõ các vụ án này, y không thể giải thích với Minh tỷ tỷ. Nhưng điều tra án rất phức tạp, chỉ riêng việc khám nghiệm tử thi đã mất một giờ, khi y vội vã thu dọn hiện trường và rời khỏi Tư Phán Đường thì trời bên ngoài đã tối đen.

Y vội vàng ôm mão quan chạy đến Nguyên Sĩ Viện, Phù Việt theo sau, suýt chút nữa không đuổi kịp: “Đại nhân, chậm thôi!”

Không thể chậm được, y muốn nói với Minh tỷ tỷ rằng bây giờ y giỏi đến mức nào, vụ án giết người hàng loạt mà các lão thần bó tay, y chỉ mất năm ngày là có manh mối, y không phụ sự trọng dụng và kỳ vọng của nàng, sau này danh tiếng của y chỉ có thể sáng hơn và vang hơn Triệu Tư Phán ngày xưa!

Dù y không có nguyên lực, dù y không thể bảo vệ nàng như Kỷ Bá Tể, nhưng y cũng đã trưởng thành, có thể đảm đương một phía, cũng là một người đáng tin cậy.

Gió lùa qua ngưỡng cửa, cuốn lên chút bụi cát nhẹ nhàng.

Tư Đồ Lĩnh thở hổn hển nhìn vào trong viện, chỉ thấy Chu Tử Hồng một mình yên lặng đứng dưới bụi trúc xanh.

“Minh tỷ tỷ đâu?” Y thở hổn hển hỏi.

Chu Tử Hồng nhẹ giọng nói: “Đi rồi.”

Họ phải về để xử lý công việc lập pháp, lại phải điều phối việc liên lạc giữa thành Triều Dương và cung thành, Minh Ý đã đợi Tư Đồ Lĩnh nửa giờ, nhưng cuối cùng vẫn phải đi, chỉ để lại cho y một hộp điểm tâm.

Tư Đồ Lĩnh ngẩn ngơ nhìn về phía cửa, môi mím chặt, mắt đỏ hoe.

Đã rất lâu rồi y không được gặp Minh tỷ tỷ.

Chu Tử Hồng còn có thể viết tấu chương cho nàng, công việc của Tư Phán Đường nếu viết ra thì sợ làm nàng sợ hãi, khiến nàng buồn bực, nếu chỉ viết tấu chương thỉnh an, lại sẽ bị Lục bộ trả lại vì không có nội dung.

Vốn là định hôm nay thế nào cũng phải gặp mặt, ai ngờ kẻ sát nhân lại lộ chân tướng vào lúc này, y có trách nhiệm trong tay, không thể bỏ mặc nạn nhân đáng thương mà lo cho mình trước.

Mất sức ngồi bệt xuống đất, Tư Đồ Lĩnh dùng tay áo lau mắt: “Lần sau khi nào tỷ ấy mới đến?”

Chu Tử Hồng liếc nhìn y một cái, không nỡ trả lời.

Nội viện mới xây không có quy hoạch tẩm cung của nàng, chỉ làm vài nơi để nghị sự và một số chỗ ở thông thường.

Đảo Phù Không và thành Triều Dương cũ quá gần nhau, lại thực sự quá xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.