Nhập Thanh Vân

Chương 212: Nếu như




Minh Ý vừa quay lại xe thú thì thấy Kỷ Bá Tể đã ngủ.

Bất Hưu ra hiệu cho nàng nói nhỏ lại, nhưng nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

Ở nơi đông đúc và phức tạp như thế này, với sự cảnh giác của Kỷ Bá Tể, hắn sẽ không bao giờ ngủ được.

Nàng nhíu mày tiến lại gần, chạm tay vào trán anh ta.

“Bất Hưu, mau quay về!”

Bất Hưu giật mình, vội vàng bảo người khởi hành. Minh Ý đỡ Kỷ Bá Tể ngã xuống đùi mình, rồi cố gắng dùng nguyên lực của mình để điều hòa luồng khí hỗn loạn trong cơ thể hắn.

Tuy nhiên, bản chất đen trắng không thể nào hòa hợp được, bất kể nàng cố gắng thế nào, nguyên lực của nàng cũng bị hắn ngăn lại bên ngoài.

Trước đây, khi hắn bị bệnh, luôn có hắc long bảo vệ, nhưng lần này ngay cả một lá chắn cũng không tự để lại cho mình, vì vậy Bất Hưu không nhận ra sự khác thường của hắn.

Minh Ý cảm thấy điều này thật vô lý, một người đầy tham vọng như hắn sao có thể không tự bảo vệ mình.

Xe thú lao nhanh về Cung Thành.

Ngôn Tiếu như cảm nhận được điều gì đó nên đã chờ sẵn trong cung. Tuần ma ma dẫn theo ba bốn người đến để đỡ Kỷ Bá Tể, nhưng Minh Ý lắc đầu, nhiều người như vậy chỉ làm hắn khó chịu hơn.

Nàng vung tay gạt họ ra, rồi tự mình cõng hắn lên.

Hắn quá cao lớn, khi nàng cõng thì đầu hắn rũ xuống bên cổ nàng. Minh Ý ổn định cơ thể, dùng nguyên lực để đưa hắn về long sàng trong đại điện.

Ngôn Tiếu vừa vận châm vừa càu nhàu: “Đã bảo đừng phơi gió đêm, chắc chắn hắn lại không nghe, cơ thể là của mình, đâu phải mượn của ai, thật chẳng biết quý trọng gì cả.”

Minh Ý nghe mà ngẩn ngơ: “Hắn không thể phơi gió đêm sao?”

“Nhìn vào những vết thương trên người hắn xem, có chỗ nào lành lặn không? Một khi bị gió đêm xâm nhập rồi cảm lạnh, bệnh tình sẽ không đơn giản là cảm mạo thông thường.” Ngôn Tiếu cau mày nói.

Chẳng trách hắn không lên mái nhà ngắm trăng với nàng, hóa ra là chưa khỏi hẳn.

Con người này cũng vậy, chưa lành bệnh đã dẫn nàng đi khắp Lục thành.

Gương mặt nằm trên gối tái nhợt tiều tụy, Ngôn Tiếu vận châm xong rồi cho uống thuốc, sau đó quay sang nhìn Minh Ý: “Nếu như hắn không còn nhiều thời gian, liệu cô nương có thể đối xử tốt với hắn trong những ngày cuối cùng không?”

Lòng nàng chùng xuống, chỉ cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, hồi lâu cũng không nói nên lời.

Kỷ Bá Tể sắp chết sao?

Hắn là một thiên tài trăm năm khó gặp của Thanh Vân Giới, những năm trước đã trải qua rất nhiều sóng gió, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, giờ lại phải ra đi khi còn trẻ sao?

Ông trời thật quá bất công? Nàng vẫn còn sống khỏe mạnh, tại sao hắn lại phải chết?

Nếu hắn chết, nàng sẽ làm sao đây?

Đúng vậy, nàng còn mục tiêu của mình phải hoàn thành, nhưng nếu không có hắn bên cạnh, con đường này của nàng quá cô đơn, nếu mệt mỏi, cũng không có ai để dựa vào. Ngay cả khi nguyên lực có tiến bộ, cũng không ai hiểu được niềm vui của nàng.

Mắt hơi đỏ, Minh Ý hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn Ngôn Tiếu: “Hắn còn bao nhiêu thời gian nữa?”

“Hắn? Dĩ nhiên là còn vài chục năm nữa.” Ngôn Tiếu nhún vai.

Nước mắt vừa kìm lại được, gương mặt Minh Ý tối sầm lại, các khớp tay kêu răng rắc: “Vậy những lời ngươi vừa nói là có ý gì?”

“Ta chỉ nói nếu như mà, giả như thôi!” Thấy mình sắp bị đánh, Ngôn Tiếu vội nhảy vọt lên, ngay lập tức né tránh, “Ta chỉ muốn nàng suy nghĩ xem trong lòng mình có còn chỗ cho hắn không. Khi mà hai người các ngươi cứ giày vò nhau, hắn thì kiệt quệ tâm lực, còn nàng thì cứ cứng đầu không chịu tha thứ.”

“Trong lòng ta có hắn hay không ta tự biết, cần gì ngươi dạy ta cách làm việc?” Minh Ý tức giận dùng nguyên lực đuổi đánh y.

“Này, phải đối xử tốt với y quan chứ!”

“Cách ngươi hành xử vừa rồi đâu phải là y quan, ngươi chỉ là kẻ đồng lõa của hắn mà thôi.”

“Xin ngài tha mạng!”

Hai người đuổi đánh nhau một hồi, nhưng Kỷ Bá Tể vẫn không tỉnh lại.

Minh Ý mệt mỏi, ngồi xuống bên giường nhìn hắn: “Ta không muốn quay lại như trước nữa, cuộc đời này ta chưa chắc cần phải kết hôn, cũng chưa chắc phải cúi đầu với hắn.”

Ngôn Tiếu thở hổn hển, tựa vào bàn lắc đầu.

Huynh đệ, ta chỉ có thể giúp đến đây thôi, vị tiểu thư này thật khó đối phó, tự huynh lo liệu đi nhé.

Bệnh của Kỷ Bá Tể lần này đến rất bất ngờ, mất hơn nửa tháng mới dần dần hồi phục.

Tuy nhiên, sau khi khỏi bệnh, Kỷ Bá Tể dường như đã tìm thấy động lực, bắt đầu tận tâm quản lý Lục thành.

“Luật một vợ một chồng này, thần cho rằng rất khó thực thi.” Một lão thần thở dài trong triều, “Những nhà quyền quý luôn có cách để nạp thiếp.”

Minh Ý ngồi trên chiếc ghế ở hàng đầu bên phải, nghiêm túc nói: “Nếu khó thực thi thì thêm một số quy định, chẳng hạn thiếp không có quyền hưởng bất kỳ tài sản nào của gia chủ, dù là do gia chủ tặng, chính thê cũng có quyền kiện lên quan để đòi lại. Chẳng hạn như nếu ép buộc dân nữ làm thiếp, thì con cháu của người đó sẽ bị cấm làm quan. Những người đang làm quan, trong nhà chỉ được giữ lại chính thê.”

“Ngoài ra, hôn nhân tự do, bãi bỏ hưu thư¹, thay thế bằng thư hòa ly², nữ tử thể tái giá, nam nhân có thể tái hôn, nhưng việc hòa ly cần sự đồng ý của cả hai bên, nếu một bên không đồng ý, sẽ giao cho quan phủ xét xử quyết định có hòa ly hay không.”

¹thư bỏ vợ/chồng.

²giống như thoả thuận ly hôn

Các lão thần đều kinh ngạc, điều này quả thực chưa từng nghe thấy, nữ tử này định lật đổ trời sao?

“Bệ hạ!” Họ vội vàng cầu cứu Kỷ Bá Tể đang ngồi trên ngai vàng.

Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể vui vẻ nhìn Minh Ý, trên mặt như thể hiện rõ bảy chữ “Nữ nhân của ta thật tuyệt vời”, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ họ.

Bị gọi liên tục mấy lần, hắn mới lạnh lùng quay đầu lại: “Những điều Tư thượng nói có gì không ổn sao?”

“Mở rộng dòng dõi là lẽ tự nhiên của con người, nếu chỉ cưới một vợ mà không sinh con, chẳng phải là tội bất hiếu sao?!” Một lão thần nói đầy khí phách.

Minh Ý vung tay: “Không có con thì có thể hòa ly để cưới người khác mà, dù sao không sinh được con cũng không hẳn là lỗi của nữ tử, đổi vài người vợ thì đại nhân sẽ hiểu, có khi vấn đề là ở chính mình.”

“Ngươi, ngươi! Thật là vô lý!” Mấy lão thần giận dữ nhìn Minh Ý, “Nữ tử ngồi trên triều đình vốn đã là ân điển của Thánh Thượng, ngươi lại nói năng bất kính, làm sao có thể làm Thành Chủ!”

Minh Ý cười đứng dậy: “Dưới sự cai quản của ta, thành Triều Dương hiện nay về nông nghiệp và dệt may đều xuất sắc, nam giới có thể nuôi gia đình, nữ giới cũng có thể nuôi gia đình, nam có thể cưới nữ, nữ cũng có thể cưới nam, dân chúng sống sung túc an khang, chẳng lẽ chỉ vì ta và đại nhân có bất đồng quan điểm, mà đại nhân muốn phế bỏ vị trí Thành Chủ của ta?”

Nàng thở dài: “Đại nhân thật oai phong.”

Phế truất Thành Chủ đâu phải chuyện mà một đại thần trong Lục bộ có thể quyết định được, Bệ hạ còn đang ngồi trên cao, lời nói này chẳng khác nào phạm tội đại bất kính.

Các lão thần vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ, thần không có ý đó.”

“Thuế thu của thành Triều Dương tháng trước đứng đầu Lục thành.” Kỷ Bá Tể ngồi thẳng nói, “Nếu các vị ái khanh cho rằng tình hình của thành Triều Dương hiện nay không tốt, thì có thể thực hiện quan điểm của các khanh ở các thành khác, chỉ cần thu thuế của thành đó vượt qua thành Triều Dương, trẫm sẽ chấp thuận ý kiến của các khanh.”

Mọi người nhìn nhau.

Ngoài thành Triều Dương, chỉ có thành Thương Tuyết có doanh thu cao, nhưng thành Thương Tuyết sau chiến tranh cũng bắt đầu thực hiện chế độ tương tự, không thể làm thử nghiệm của họ. Các thành còn lại đều khó có thể so sánh với thành Triều Dương.

Bệ hạ rõ ràng là thiên vị mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.