—
Trong sử sách ngàn năm của Lục thành, Kỷ Bá Tể luôn giữ vững danh hiệu đệ nhất bạo quân, tiền vô cổ nhân, hậu cũng vô lai giả¹. Trong suốt thời gian tại vị, hắn đã trừ sát hơn hai trăm ba mươi thần tử. Không cần bàn đến tội danh của những người này, chỉ riêng con số này đã đủ làm người ta khiếp sợ.
¹Trước không có, sau cũng không có ai như vậy.
Hơn nữa bên cạnh hắn còn có Minh Ý.
Minh Ý cả đời truyền kỳ. Ban đầu, nàng cải trang thành nam nhi và giành chiến thắng trong Đại hội Lục Thành suốt bảy năm liền, làm cả thiên hạ phải kính nể, sau đó, nàng trở về với thân phận nữ nhi đảm nhiệm chức thành chủ của thành Triều Dương. Trong thời gian tại vị, địa vị của nữ tử ở thành Triều Dương được nâng cao chưa từng có, thậm chí còn có lúc số lượng nam nữ thần tử trong triều đình số lượng ngang nhau, trong các đội ngũ tham gia Đại hội Lục Thành dần dần cũng xuất hiện bóng dáng của nữ nhi.
Mặc dù vậy, sử sách vẫn coi nàng là yêu phi bên cạnh bạo quân, không vì lý do gì khác ngoài việc bạo quân luôn có yêu phi bên cạnh. Và Kỷ Bá Tể thật sự thiên vị cưng chiều Minh Ý đến mức công khai, thậm chí còn đặt quốc hiệu là “Minh”.
Năm Đại Minh thứ mười, thế gia Tằng thị dựng cờ khởi nghĩa, Đế vương thân chinh, chém bay hàng ngàn cái đầu nhưng vẫn chưa thoả lòng giết chóc, quần thần đều kinh ngạc, quỳ xuống khuyên can, nhưng không ngăn nổi khí thế hung hãn của hắn. Quan Trung môn vội bẩm báo với Thành Chủ thành Triều Dương, nàng lập tức cưỡi ngựa đến. Hoàng đế vừa nhìn thấy bóng dáng nàng từ xa, lập tức xuống ngựa cởi áo giáp, ném lại cho La Kiêu Dương, rồi khen ngợi hắn là dũng tướng nghìn quân, phong Tướng quân trấn Tây.
La Kiêu Dương: “…”
Có một sự thật không thể chối cãi, trước đây đã từng thấy tội danh từ trên trời rơi xuống, nhưng lần đầu tiên thấy chiến công từ trên trời rơi xuống như vậy. Trên áo giáp còn dính máu của Kỷ Bá Tể, nhưng Kỷ Bá Tể lại không biết xấu hổ một thân văn sĩ thanh hoa bào, tao nhã tiến lên đón Minh Ý đang đến hỏi tội.
“Ý nhi nhớ ra nên mới đến đây phải không?”
Vẻ mặt Minh Ý lạnh lùng, kéo dây cương cúi đầu nhìn hắn: “Có người nói ngài giết đến mức hứng khởi, không dừng lại được.”
“Sao có thể.” Kỷ Bá Tể vô tội chớp mắt, “Đối phương đã đầu hàng, ta sao có thể truy sát kẻ đã đầu hàng.”
Nói xong, mỉm cười quét mắt nhìn ra sau lưng nàng, ánh mắt dừng lại trên người Quan Trung môn mật báo, khẽ dừng lại.
Minh Ý giơ roi ngựa lên che tầm nhìn của hắn: “Làm gì? Lại muốn xử lý người ta à?”
“Ý nhi sao lại nghĩ ta như vậy.” Hắn mếu máo, thu lại ánh mắt thở dài, “Ta sợ chiến trường còn đầy khói lửa, nàng đến đây lỡ bị thương thì sao…”
Chưa nói xong, Minh Ý ngẩng đầu bóp cổ kẻ đấu giả định bắn lén từ xa, mạnh tay một chút, kẻ đó liền tắt thở.
Nguyên lực màu trắng mờ dài trước đây qua vài năm tinh tiến đã trở nên trong suốt, tốc độ cũng nhanh đến mức gần như không cần thời gian chuẩn bị, có thể sánh ngang với thực lực của Minh Hiến trước đây.
Kỷ Bá Tể nuốt lời lo lắng vào bụng, thay vào đó là: “Lỡ làm bẩn váy mới của nàng, vậy không hay.”
Hôm nay Minh Ý mặc một thân váy đỏ, trên có họa tiết mặt trời mọc, cưỡi trên lưng ngựa trắng như tuyết, rực rỡ như lửa.
Nàng lườm hắn một cái, dẫn người thu dọn chiến trường, rồi ép vị Đế Vương lưu luyến không rời này quay về cung điện.
Bạch Anh thấy vị Đế Vương này trên đường đi vẫn tiếp tục biện hộ: “Ta không giết nhiều người đâu, nàng biết mà, gần đây ta tu tập rất tốt, không có gì không khống chế được.”
“Bệ hạ tu được đến ba con hắc long hộ thể là chuyện tốt, nhưng hắc long đến từ địa phủ, trời sinh nặng lệ khí, khát máu tàn bạo, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.” Minh Ý mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không tin lời hắn.
Kỷ Bá Tể bất đắc dĩ buông thõng vai, nhưng trong mắt lại lộ ra niềm vui.
Hắn thích Minh Ý quan tâm đến hắn như vậy. Trong Thanh Vân Giới này chỉ có nàng mới hiểu rõ mối nguy hiểm của ba con hắc long, người khác chỉ biết sợ hãi hắn, còn nàng thì tức giận vì hắn lạm sát, bực hắn khát máu.
Còn gì tuyệt vời hơn thế?
Vì vậy, hắn một vừa tỏ vẻ đáng thương đi theo nàng về cung, vừa cao hứng mà cầm tay áo nàng nói chuyện: “Hôm nay phủ Nội vụ gửi đến nhiều bức họa, nói muốn ta tuyển phi, nàng đoán xem ta trả lời thế nào?”
Minh Ý lười cả nâng mắt: “Còn có thể trả lời thế nào.”
Tại vị nhiều năm, trong triều tất nhiên có người tìm cách đưa người vào cung, bọn họ từ cổ chí kim đều nói, Đế Vương nào mà toàn tâm toàn ý một đời một người? Dù có thanh mai trúc mã, dù có cùng chung hoạn nạn thì cuối cùng chẳng phải cũng có ba nghìn phi tần sao, huống hồ là Kỷ Bá Tể, bạo quân mỗi năm đều ép thế gia phải tạo phản một lần, nếu có thể nhận vài nữ tử thế gia, cũng có thể dẹp yên chiến loạn phải không?
Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể nói, chiến loạn thú vị như vậy, sao phải dẹp?
Một câu nói, càng khiến hắn bị đóng đinh trên cột nhục “bạo quân”, sử quan khi viết đến tên hắn đều phải tô đậm hai lần.
Những bức họa gửi vào cung hàng năm đều bị Kỷ Bá Tể dùng để nướng khoai cho Minh Ý, bọn họ vẫn cứ gửi hàng năm, năm nay cũng vậy, chỉ nhận được một câu của Kỷ Bá Tể: “Về đọc kỹ luật pháp, thiên tử phạm pháp, đồng tội như thứ dân.”
Thanh Vân Giới thực hiện chế độ một phu một thê, từ vương công quý tộc đến bá tánh bình thường đều như vậy, Kỷ Bá Tể là Đế Vương, tất nhiên phải làm gương.
Chỉ là, Bất Hưu nhắc nhở hắn vô số lần: “Bệ hạ, ngài đến một thê còn chưa có.”
Hậu quả của việc nhắc nhở này chính là thay vì làm Ngự Tiền Nhất Đẳng Nội Thị bên cạnh Đế Vương, hắn lại bị phái đến Hoán Y Cục để giặt y thường một ngày.
Tuy nhiên, sau khi giặt xong quay lại, Bất Hưu vẫn sẽ hỏi: “Ngài định khi nào sẽ thành thân với Minh cô nương?”
Kỷ Bá Tể phiền không chịu nổi.
Là hắn không muốn thành thân sao? Là hắn không muốn ôm ôn hương nhuyễn ngọc đi ngủ sao?
Hắn mỗi năm đều cầu thân Minh Ý một lần, cứng mềm mạnh nhẹ đều đã thử hết, nhưng Minh Ý vẫn không gật đầu.
Theo lời nàng nói, bây giờ thiên hạ vừa mới ổn định, còn rất nhiều nơi bá tánh có cuộc sống khổ cực, không phải lúc nàng nên xuất giá.
Hay thật, giác ngộ còn cao hơn Đế Vương là hắn đấy, vậy hắn phải làm sao?
Hàng năm hắn chăm lo việc nước, nhưng Thanh Vân Giới quá lớn, luôn có nơi không thể chăm tới, muốn thiên hạ vui vẻ thì ít nhất phải đợi thêm mười năm nữa.
Nhưng đợi thêm mười năm nữa, bọn họ đã bao nhiêu tuổi rồi, cuộc đời này chẳng lẽ phải lỡ dở quá nửa.
Tuần ma ma nhìn vị Đế Vương đau khổ, nhịn không được mà nói: “Ngài có nghĩ rằng, có lẽ cách ngài cầu thân không thỏa đáng?”
Kỷ Bá Tể nhíu mày: “Nhiều năm như vậy, lần nào ta cầu thân mà không phải tốn nhiều tâm sức, sao lại không thỏa đáng?”
Cau mày, Tuần ma ma giơ tay ra đếm ngón tay cùng hắn: “Năm đầu tiên, ngài đã thắp Phong Hoả¹ bên ngoài tường thành để cầu hôn Thành Chủ.”
¹một thuật ngữ cổ đại chỉ lửa báo hiệu được đốt lên để truyền tin tức, thường là tin báo nguy khi có quân địch tấn công. Phong hỏa thường được sử dụng trong thời kỳ chiến tranh khi hệ thống truyền tin chưa phát triển. Các tháp canh (烽燧, phong thuỵ) thường được xây dựng trên các đỉnh núi hoặc điểm cao dọc theo biên giới hoặc tuyến phòng thủ. Khi quân địch xuất hiện, các lính canh sẽ đốt lửa hoặc đốt khói vào ban ngày để báo hiệu cho các tháp canh khác và các lực lượng quân sự về nguy cơ xâm lược.
Kỷ Bá Tể nhướn mày: “Ngọn lửa đó không phải ai cũng thắp được đâu, nàng không thể thấy được thành ý của ta sao?”
Đúng là có thể thấy được, khi đó các Thành Chủ của Lục thành đều chạy tới, thấy hắn chuẩn bị đầy hoa trên mặt đất, lớn tiếng nói với Minh cô nương: “Trước mặt nhiều người như vậy, nàng đồng ý hôn sự của chúng ta được không?”
Hậu quả có thể đoán trước, Minh cô nương không chỉ không đồng ý, còn đánh hắn một trận, ép hắn trở về chép lại công dụng của Phong Hỏa một trăm lần, Bạch Miêu của nàng giám sát, thiếu một lần cũng không được.
“Năm thứ hai, ngài dùng vàng xây dựng một tòa nhà.” Tuần ma ma nhớ lại mà nhăn mày, “Năm đó đúng lúc thành Tân Thảo gặp nạn đói, Minh cô nương ngày đêm lo lắng về thuế thu, ngài kéo nàng đi xem kim ốc, nói là dùng tiền tư khố của ngài để xây.”