—
Kỷ Bá Tể bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tự hào: “Ta đường đường là Đế Vương, không làm việc gì xa hoa lãng phí, trong hai năm ngắn ngủi tích góp đủ kim ốc!”
“Rồi sau đó lại khiến Minh cô nương tức giận đuổi đánh ngài.” Tuần ma ma mặt không biểu cảm bổ sung.
Mặt xụ xuống, Kỷ Bá Tể hừ lạnh: “Là nàng công tư không phân minh, mỗi vị Đế Vương đều có tư khố của mình, chẳng lẽ đều phải dùng để cứu tế? Vậy Hộ Bộ1 để làm gì?”
“Nhưng khi đó nạn đói ở thành Tân Thảo rất nghiêm trọng, Minh cô nương và ngài vừa đi xem xét, đã thấy tiểu hài nhi chết đói trên đường, ngài quay đầu lại tặng nàng một tòa kim ốc, nàng chỉ có thể nghĩ đến ‘chu môn tửu nhụ xú, lộ hữu đống tử cốt¹’, làm sao có thể hiểu được ý của ngài là phó thác cả thân gia²?”
¹câu thơ này thể hiện sự chênh lệch giàu nghèo một cách sâu sắc, phê phán sự giàu sang, xa hoa của tầng lớp thống trị trong khi nhân dân phải chịu đói khổ. Nó là một lời tố cáo xã hội bất công, bất bình đẳng.
²bản thân và gia đình.
Kỷ Bá Tể cứng đầu cứng cổ: “Đó là nàng không biết điều.”
Tuần ma ma gật đầu ra vẻ hiểu rồi, sau đó xoay người định đi báo với Minh Ý.
Kỷ Bá Tể vội vàng kéo bà lại, thở dài: “Ma ma tốt xấu gì cũng từng là người của Bạc thị, sau đó lại đi theo ta, sao lại giúp nàng mà không giúp ta.”
“Lão nô chỉ cảm thấy Minh cô nương không sai.” Tuần ma ma ngồi lại, “Khi đó nàng còn trẻ, đúng thật là tiểu cô nương ham hư vinh, nhưng vẫn không bị những hành động của ngài làm mờ mắt, đủ thấy nàng có đức hạnh.”
Một năm hắn cũng chỉ làm chuyện hoang đường một lần, con người luôn cần giải tỏa mà, làm việc chăm chỉ ba trăm sáu mươi ngày, cũng phải có năm ngày thả lỏng chứ.
Kỷ Bá Tể cảm thấy mình không sai, nhưng nhìn ánh mắt của Tuần ma ma, rốt cuộc vẫn thấy hơi ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Vậy năm thứ ba không tính là phô trương lãng phí chứ?”
“Quả thật không tính.” Tuần ma ma gật đầu, “Năm thứ ba sau trận mưa lớn, Minh cô nương cả người ướt sũng trở về, vừa định đi thay y phục thì đã bị ngài chặn lại trên đường, hỏi nàng trời lạnh thế này, có muốn một người nam nhân sưởi ấm không.”
Cảnh tượng lúc đó Kỷ Bá Tể cảm thấy rất lãng mạn, xung quanh mưa rơi tầm tã, cô nương của hắn như thanh thủy phù dung³, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vô cùng cuốn hút.
³hoa phù dung trong nước.
Tuy nhiên, thực tế là lớp phấn trên mặt Minh Ý bị nước mưa làm trôi hết, tóc cũng ướt đẫm mà dính vào mặt, rất là nhếch nhác không thể nhìn nổi, chỉ muốn nhanh chóng về thay y phục, không ngờ lại bị Kỷ Bá Tể chặn lại, hỏi có muốn một nam nhân không.
Hoang đường, hạ lưu.
Nàng không nghĩ ngợi gì đã cho hắn một chưởng, sau đó tự đi về.
Sau đó Bạch Anh nhắc lại, Minh Ý vẫn rất băn khoăn: “Đó là ý cầu hôn sao?”
Bạch Anh vuốt mặt, cũng cảm thấy không giống. Xuất phát từ lòng tốt, nàng hồi bẩm với Kỷ Bá Tể, khuyên hắn lần sau nên để tâm hơn chút.
Nhận được lời nhắn nhủ như vậy, Kỷ Bá Tể lập tức để tâm, năm thứ tư cầu hôn trước mặt văn võ bá quan trong triều, bị Minh Ý từ chối với lý do không bàn việc tư ở triều đình. Năm thứ năm hắn cầu hôn sau khi thảo phạt phản thần, nhưng lúc đó Minh Ý bị thương nặng, căn bản không nghe rõ hắn nói gì.
Năm sáu bảy tám chín, luôn có những sự cố bất ngờ.
Số lần thất bại nhiều rồi, có một cung nữ từng nổi bật đến bên hắn nói: “Nữ tử thật lòng muốn giá cho ngài, không cần phải tốn công nhiều năm như vậy, Minh cô nương chẳng qua muốn giữ lấy sự thiên vị của ngài, lại không muốn từ bỏ vị trí Thành Chủ.”
Nàng ta nói rất có lý, Kỷ Bá Tể lập tức kéo người ra ngoài chém đầu.
Minh Ý không phải ham muốn sự thiên vị của hắn, mà chính hắn khăng khăng muốn trao cho nàng, sao lại để người khác tới khua tay múa chân?
Thế nhưng, năm nay đã là năm thứ mười rồi, Kỷ Bá Tể rất đau đầu, cầu hôn thế nào mới được Minh Ý đồng ý đây?
Đang suy nghĩ, hắn nghe có người thông báo: “Chu Tử Hồng đã đến cung thành.”
Sắc mặt căng thẳng, Kỷ Bá Tể lập tức đứng dậy.
Sắp đến sinh nhật thứ ba mươi của Minh Ý, nàng đã sớm xin ý kiến hắn, vì việc trong cung quá nhiều không thể rời đi nên nàng có thể mời một số bằng hữu đến cung thành để náo nhiệt một phen được không.
Hắn dĩ nhiên đồng ý, nhưng không ngờ nàng còn mời cả Chu Tử Hồng.
Chu Tử Hồng đã thành thân rồi, từ năm thứ ba của Đại Minh hắn ta đã thành hôn cùng một quý nữ, nghe nói phu phụ hai người cũng khá ân ái, hắn còn thưởng hậu hĩnh cho phu nhân của hắn ta. Kết quả là sao, nghe Minh Ý tổ chức sinh thần, hắn ta lại là người đầu tiên đến.
Kỷ Bá Tể cảm thấy nếu mình ghen sẽ rất nhỏ nhen, nhưng trong lòng hắn vẫn có một nỗi bực dọc.
Nếu không phải hắn cưỡng ép Minh Ý ở lại cung thành, Minh Ý nhất định vẫn đang hạnh phúc với Chu Tử Hồng.
“Để phủ Nội vụ mang hết y phục mới làm đến đây cho ta xem.” Hắn mím chặt môi.
Tuần ma ma nghe xong thì bật cười: “Bệ hạ long chương phượng tư, đâu cần phải cố ý ăn mặc đẹp?”
“Nói thì nói vậy, nhưng dù là túi thơm, trâm cài tóc hay là giày, hoa phục, Cô không muốn thua kém tên kia chút nào.”
Một là Đế Vương, một là thần tử, nếu Chu Tử Hồng vượt mặt hắn thì đó là phạm thượng.
Kỷ Bá Tể gấp rút chuẩn bị, lập tức tắm gội, lại thay y phục mới, sau đó mới giả vờ như tình cờ gặp mặt chặn đường Minh Ý đang chuẩn bị ra đón người.
“Thật trùng hợp, cùng đi nhé?” Hắn cười nói.
Minh Ý nhìn hắn từ trên xuống dưới, mắt khẽ sáng lên: “Bệ hạ hôm nay biết trưng diện rồi đấy.”
“Trưng diện cái gì?” Hắn giả vờ không biết, “Phủ Nội vụ cứ nhất định mang y phục mới đến, ta cũng chỉ tiện tay chọn một bộ mà mặc thôi.”
Minh Ý gật đầu: “Vừa hay, Chu Tử Hồng và phu nhân của hắn đã đến, ngươi cùng ta đi đón bọn họ.”
“Một thần tử của thành Triều Dương, mà cũng đáng để nàng tự mình ra đón.” Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm.
“Bệ hạ, ta là Thành Chủ thành Triều Dương, hắn là Tể Tướng thành Triều Dương, hơn nữa lại còn đến đây mừng thọ cho ta, sao ta không thể đón tiếp?”
Kỷ Bá Tể không nói gì, chỉ lặng lẽ điều chỉnh góc độ đứng đối diện với Minh Ý, mong nàng thấy được hình ảnh đẹp nhất của mình.
Quả nhiên, Minh Ý liên tục quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy ánh sáng.
Kỷ Bá Tể rất hài lòng.
Nhưng khi gặp Chu Tử Hồng, khuôn mặt hắn lại trầm xuống.
Nhiều năm không gặp, Chu Tử Hồng vẫn phong thái không giảm, mặc trường bào gấm tro tre xanh, cài một cây trâm bằng ngọc bích mái tóc đen được búi gọn, khuôn mặt thanh tú, phong độ tao nhã.
Hắn bước lên hai bước nhìn Minh Ý, có chút xúc động hành lễ: “Tham kiến Thành Chủ.”
Sau đó, mới miễn cưỡng quay sang hành lễ với Kỷ Bá Tể: “Thỉnh an Bệ hạ.”
Kỷ Bá Tể hừ lạnh, phu nhân hắn còn đứng bên cạnh đây này, cái bộ dạng qua loa như thế là sợ người khác không nhìn ra hắn đối với Minh Ý có tình cảm đặc biệt?
“Miễn lễ.” Minh Ý cười đỡ hắn một cái, sau đó đặt tay lên cánh tay của Kỷ Bá Tể.
Kỷ Bá Tể khựng lại, khuôn mặt ngay lập tức rạng rỡ lên.
“Ta và Ý nhi vừa nhắc đến hai vị.” Hắn cười tươi, “Nghe nói phu nhân của ngươi gần đây có hỉ.”
“Thành hôn bảy năm mới có tin mừng, thực sự hổ thẹn.” Chu Tử Hồng thản nhiên nói.
Minh Ý nhìn về phía bên cạnh hắn, thấy một nữ tử xinh đẹp đoan trang ta đang khoác một tấm vải mỏng, mỉm cười kiến lễ: “Thần phụ Hứa thị, nghe danh Thành Chủ đã lâu, hôm nay mới được gặp, thật là hận gặp mặt quá muộn.”
Lạc lạc đại phương³ dung mạo cũng thanh tú, là một cô nương tốt.
³ý chỉ lời nói và hành vi của một người tự nhiên và không bị kiềm chế.
Minh Ý mỉm cười gật đầu: “Nhanh vào trong đi, ở đây gió lớn.”
Chu Tử Hồng liếc nhìn tay nàng đang khoác tay Kỷ Bá Tể, khuôn mặt thoáng chút buồn bã, Hứa thị thấy vậy, lập tức nắm lấy tay hắn, vừa đi vào vừa nói: “Phu quân chưa từng kể về với ta rằng có mối giao tình này với Tư thượng, thật làm phiền Thành Chủ và Bệ hạ đích thân ra đón, thần phụ thực sự lo sợ.”