Nhập Thanh Vân

Chương 223: Đại hôn




Kể từ khi Minh Ý dọn vào cung thành, Tư Đồ Lĩnh rất ít khi nhìn thấy nàng. Mỗi lần đến thành Triều Dương, y đều có vụ án trong tay, không thể gặp nàng, ngay cả lần sinh thần nàng, y cũng bị vướng bận, không thể đích thân mang quà mừng đến tay nàng.

Nhưng y nghĩ như vậy cũng tốt, không cần phải tận mắt chứng kiến cảnh nàng thân thiết với Kỷ Bá Tể, cũng không phải như Chu Tử Hồng còn ôm hy vọng hão huyền.

Y coi như cả đời này đã cưới thê rồi, những ngày tháng còn lại, cứ sống với những vụ án này thôi.

Chỉ là, Kỷ Bá Tể thật sự quá phiền phức, y vừa phá xong một vụ án lớn, bẩm lên chờ xử lý vài người do hắn tự tay đề bạt, vậy mà hắn chỉ trả lời một chữ “Chuẩn”, sau đó lại viết một đống lời vô nghĩa.

Chỉ là thành thân thôi mà, không biết còn tưởng hắn sắp đăng cơ thêm lần nữa.

Ngọn lửa đã nuốt hết một nửa sớ, Tư Đồ Lĩnh mới hậm hực dập tắt nó, dùng que kéo nó ra.

Sớ cháy đen, trên đó vẫn còn lờ mờ nhìn thấy vài chữ của Kỷ Bá Tể viết bằng nét chữ rồng bay phượng múa—— Cô và Ý nhi đại hôn, rất vui.

Nhớ lại năm xưa vị này còn là một người không muốn thành hôn, lừa Minh tỷ tỷ xoay vòng vòng, giờ lại như một tiểu tử vừa tìm được báu vật, tận dụng mọi cơ hội để khoe niềm vui của hắn với mọi người.

Tư Đồ Lĩnh không muốn thừa nhận rằng Kỷ Bá Tể hiện giờ thật sự thích Minh tỷ tỷ của hắn, cũng không muốn tham dự lễ đại hôn của bọn họ.

Hắn cất nửa sớ còn lại, rồi thản nhiên bảo Phù Việt chuẩn bị lễ vật, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào đống án trên bàn.

Nhưng, sau khi vùi đầu một lúc lâu, hắn vẫn ngẩng đầu lên, nhìn tấm sớ trên kệ bách bảo, thở dài một hơi.

***

Minh Ý tưởng tượng rằng lễ đại hôn sẽ rất nhàm chán, dù sao Kỷ Bá Tể bây giờ là Đế Vương, có những lễ nghi rườm rà cần tuân thủ, có quy củ tổ tông phải giữ, chỉ cần hai người có thể đối bái sau nghi lễ và nhập phòng là Minh Ý đã thấy hài lòng rồi.

Nhưng nàng không ngờ rằng, Kỷ Bá Tể đã dành hơn nửa năm tâm huyết, từ tấm thảm trải trên đất đến giá y nàng mặc, tất cả đều do hắn tự mình kiểm tra, đến ngày đại hôn, không khí ở Thanh Vân Giới chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy.

Hắc Long và Bạch Miêu đều buộc dải lụa đỏ quanh cổ, oai phong dẫn đầu đoàn đón dâu, khiến bá tính đều kinh ngạc vây xem, một trăm lẻ tám nội quan cùng với một trăm lẻ tám hộ vệ bảo vệ chín mươi chín thị nữ, suốt dọc đường đi rải những túi bối tệ bằng giấy đỏ.

Tiếng trống chiêng vang dội, pháo nổ ầm ĩ, Kỷ Bá Tể cưỡi ngựa đi giữa đoàn, miệng cười rộng đến tận mang tai.

“Chúc mừng Bệ hạ.” Một bá tánh dũng cảm hét lên.

Những người xung quanh vội vàng hoảng hốt bịt miệng người đó lại, đó là bạo quân, làm sao có thể dung thứ cho sự mạo phạm như vậy?

Tuy nhiên, khi nhìn trộm qua, vị Đế Vương cưỡi trên lưng ngựa cao lớn dường như không hề tức giận, thậm chí còn vui vẻ chắp tay với người đã hét lên: “Đa tạ.”

Bá tánh ồ lên, sau đó liền dũng cảm hét lên chúc mừng.

Bọn họ đi suốt chặng đường vừa đi vừa hét, còn Kỷ Bá Tể cũng suốt chặng đường không ngừng đa tạ, hoàn toàn không che giấu niềm vui của mình đối với hôn sự này.

Theo ý của Lễ Bộ, lẽ ra lễ quan sẽ dẫn Minh Ý vào cung rồi tiến hành phong điển, nói rằng đây là quy củ của tổ tông. Kỷ Bá Tể nghe xong liền cười lạnh: “Ta là Hoàng Đế đầu tiên của Thanh Vân trong hàng ngàn năm qua, ngươi lại nói với ta về tổ tông, là tổ tông của ai vậy?”

Lễ Bộ sợ hãi không dám nói gì thêm, để mặc cho hắn dùng quy củ dân gian để đón tân nương tử.

Tuy nhiên, vị Bệ hạ thông minh này không ngờ rằng, theo phong tục dân gian, còn có một cái gọi là “chặn cửa”.

Chu Tử Hồng đứng chặn người ở ngoài cửa lớn, nở nụ cười gượng gạo nói: “Chúng ta đã chuẩn bị hai mươi câu hỏi, thỉnh bệ hạ trả lời xong mới được vào cửa.”

Khóe miệng của Kỷ Bá Tể giật giật.

Ai chặn không chặn, lại để chính những người trong hậu viện của Minh Ý chặn, ai nấy nhìn hắn với ánh mắt đầy gai nhọn, chắc chắn sẽ không dễ dàng để hắn qua.

Hắn cụp mắt xuống, cười: “Được thôi.”

Nhưng tay sau lưng lại ra hiệu cho Bất Hưu.

La Kiêu Dương hiểu ý, lập tức dẫn người đi vòng qua cửa bên.

Ba mươi người chặn cửa từ trong ra ngoài, chặn cứng cửa chính, có muốn xông vào cũng chưa chắc vào được. Trong khi Kỷ Bá Tể trả lời câu hỏi ở phía trước, La Kiêu Dương dẫn người từ cửa bên vòng ra sau, kéo từng người chặn cửa vào trong bằng cách bịt miệng bọn họ.

Vì vậy, khi Kỷ Bá Tể trả lời đến câu hỏi thứ năm, cửa đã có khe hở. Phàn Diệu hét lớn “Xông vào!”, mấy chục người phía sau lập tức reo hò, chen chúc vào trong.

Chu Tử Hồng còn chuẩn bị câu hỏi khó nhất ở phía sau, thấy bọn họ xông vào thì tức giận đến mức phất tay áo: “Đồ thô lỗ!”

“Thành thân không phải là lúc nói lý lẽ đâu.” Sở Hà vỗ vai hắn, nói: “Huynh đệ à, nhìn là biết lúc thành thân ngươi không thật lòng.”

Tân lang quân đang nôn nóng thì làm gì có thời gian trả lời câu hỏi, ai cũng chỉ mong sớm ôm được mỹ nhân về nhà.

Chu Tử Hồng bị hắn nói đến ngẩn ngơ.

Hắn thành thân lúc đó như thế nào?

Chỉ nhớ rằng đã bị chặn ở cửa nhà nàng rất lâu, nhưng hắn cũng không vội, cứ từ từ đối thơ với người ta. Cuối cùng, bên trong không chờ được giờ lành nữa, đành mở cửa đón hắn vào.

Lúc đó, Hứa thị cười nói hắn thật thà, hắn cũng không để tâm.

Nhưng giờ đây, Chu Tử Hồng chợt hiểu ra, hóa ra lúc đó Hứa thị không phải khen hắn, mà là biết rằng lòng hắn không hướng về nàng, nên cười gượng để cho hắn một lối thoát

Bây giờ, Hứa thị đã hòa ly với hắn rồi

Nghĩ cũng buồn cười, lúc trước muốn ở bên hắn, Hứa thị ngày nào cũng đến phủ tìm hắn. Sau này muốn hòa ly, cũng là Hứa thị ngày ngày tìm hắn, kéo hắn ký vào thư hòa ly.

Hắn đã nghĩ đủ mọi cách để trốn tránh, kéo dài suốt ba tháng, cuối cùng vẫn ký trong cơn giận.

Trong lòng Hứa thị vẫn có hắn, hắn biết, ngay cả sau khi hòa ly cũng không lập tức tìm người khác. Lý do nàng cãi cọ với hắn, cũng chỉ là muốn được hắn quan tâm hơn chút mà thôi.

Chu Tử Hồng đã hiểu ra, hắn đến đây để tự tay tiễn Minh Ý xuất giá, như một cách để từ biệt quá khứ. Sau đó, hắn sẽ quay lại đón nàng, bù đắp cho những gì hắn đã nợ nàng suốt bảy năm qua.

Tiếng pháo nổ vang lên, hắn tỉnh lại, mỉm cười bước vào trong, dặn những người bên trong đừng vội đưa tân nương tử ra.

Minh Ý đã mặc xong phượng quan, qua rèm ngọc rủ xuống trên mũ, nàng nhìn thấy Tư Đồ Lĩnh đứng trước mặt mình.

Nàng có chút bất ngờ: “Trong thư nói là không đến cơ mà?”

Tư Đồ Lĩnh mỉm cười, quay lưng lại, cúi xuống: “Minh bá phụ bị đau lưng, việc này cần có người làm. Ta gọi tỷ là tỷ tỷ, nên cõng tỷ tỷ xuất giá cũng là chuyện nên làm.”

Minh Ý nhận ra rằng y đã cao hơn, giờ đây còn cao hơn Chu Tử Hồng nửa cái đầu, tấm lưng khi cúi xuống trông rộng lớn và vững chãi.

Nàng cười, dựa vào lưng y: “Ta thì không nặng, nhưng cả người toàn đồ trang trí này thì không nhẹ đâu.”

Tư Đồ Lĩnh bị đè nặng đến mức rên lên, lông mày kiếm nhíu chặt lại: “Hoàng Thượng đúng là cố tình, biết ta sẽ đến cõng tỷ tỷ, liền đặt cả núi vàng núi bạc lên người tỷ tỷ!”

Minh Ý cười cong cả mắt.

Nàng nhận thấy Tư Đồ Lĩnh đang run rẩy, biết rằng hắn không có nguyên lực để chịu được trọng lượng nặng như vậy, nên lén lút dùng nguyên lực để nâng đỡ chiếc phượng quan và áo choàng của mình.

Thế nhưng, dù đã cân nặng đã giảm nhẹ nhưng y vẫn run rẩy, từng đốt sống lưng run lên như một con chim bị ướt mưa.

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Show “Khuê nữ nhà tôi”, cậu em họ sún răng của Lư Dục Hiểu có cái tên rất hay, tên là…? (10 ký tự, viết liền, viết hoa theo thể thức tên riêng, không dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.