—
¹Tự xưng của vua, thái tử.
Sau khi Hứa thị uống say thì nói rất nhiều, nhiều đến mức Chu Tử Hồng cảm thấy lo lắng.
“Nếu ngươi không đồng ý hòa ly, ta sẽ đến quan phủ để bọn họ phán quyết.”
“Nhưng chắc ngươi sẽ đồng ý thôi, dù sao ngươi cũng không thích ta, cần một nữ tử cùng ngươi đi vào giấc ngủ, thì tuyển ai cũng như nhau.”
Sắc mặt Chu Tử Hồng xanh lè: “Cái gì gọi là tuyển ai cũng như nhau?”
Năm đó nếu không phải nàng thích hắn nhiệt tình như vậy, sao hắn lại chịu giữ một người bên cạnh, bây giờ lại đến nói với hắn những lời này.
Hứa thị nghiêng đầu thắc mắc: “Sao ngươi lại tức giận? Ta rời khỏi ngươi, ngươi nên vui mới đúng, cuối cùng cũng không còn ai ghen tuông, quản ngươi tốt với Thành Chủ thế nào nữa.”
“Minh Ý đã cho ta con đường làm quan, cho ta địa vị hiện tại, chẳng lẽ ta phải ngay lập tức coi nàng như người xa lạ?” Hắn kiềm chế cơn giận, “Dù là để báo ân, hôm nay ta tặng nàng quà mừng cũng là ít ỏi.”
Hứa thị lắc đầu: “Ngươi biết đấy, ta không quan tâm đến quà mừng, cũng không phải việc ngươi nói chuyện với nàng.”
Mà là trái tim bất diệt của hắn luôn hướng về Minh Ý, không chịu cùng nàng sống như phu phụ bình thường.
Bảy năm không có con, nàng bị người ta lén chỉ trích biết bao lần, nàng có thể không để tâm, nhưng nàng không thích hắn không để tâm.
Hôn nhân là một cuộc giao dịch, hai người đều phải đóng góp một phần, rồi dựa vào tình yêu để chấp nhận thiệt thòi, cùng nhau duy trì.
Nhưng Chu Tử Hồng rõ ràng chỉ coi nàng như khách điếm, nàng một mình đóng góp, dựa vào tình yêu của mình để bao dung.
Không duy trì nổi cũng là điều dễ hiểu.
“Ngươi không phải chỉ muốn một hài tử thôi sao?” Hắn cúi đầu, “Ta sẽ cho ngươi.”
Hứa thị cười, hơi rượu làm mắt nàng đỏ hoe: “Thật sao, bây giờ mới muốn cho?”
“Nhưng đáng tiếc, ta không muốn nữa.”
Nàng loạng choạng đứng dậy, vỗ vai Chương Đài: “Vị cô nương này, ta và ngươi có duyên, tối nay tiếp tục trò chuyện được không?”
Chương Đài luôn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng thương cảm cho Hứa thị, lại nghe nàng nói vậy, liền gật đầu: “Khách viện ta ở ngay cạnh nhà của ngươi và Chu đại nhân, ngươi có thể đến tìm ta tâm sự.”
Chu Tử Hồng muốn đỡ nàng một cái, nhưng nàng né tránh.
Hắn cũng có chút tức giận, cúi đầu nói: “Nếu không sợ người nhà ngươi đến hỏi tội, ta cũng không muốn quản ngươi.”
Hứa thị cười nhạt, cùng Chương Đài bước đi.
Hai người đi về khách viện, Chương Đài vừa mở miệng khen nàng: “Phu nhân vừa rồi thật quả quyết và mạnh mẽ, thật là hả dạ…”
Rồi nàng thấy người bên cạnh ngồi thụp xuống, ngồi ở ngạch cửa khóc òa.
Chương Đài hoảng hốt, vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho nàng, rồi đỡ nàng ngồi lên giường. Hứa thị vừa khóc vừa lải nhải kể về tình yêu và nỗi ấm ức của mình suốt bao năm qua.
Nàng thực sự yêu Chu Tử Hồng nên khi phải từ bỏ hắn, nỗi đau càng thêm xé lòng.
Nhưng nàng hiểu rõ, phải từ bỏ thôi, không có khách điếm nào có thể chịu lỗ mãi mà không sụp đổ.
Tiếng khóc trong cung dần nhỏ lại, ánh trăng treo cao, ngày mai lại là một ngày nắng đẹp.
Minh Ý đỡ Kỷ Bá Tể đi trên đường cung, gió đêm thổi qua, Kỷ Bá Tể cũng tỉnh dậy.
Hắn hoảng hốt nắm lấy tay Minh Ý, nhìn xung quanh, trong mắt tràn ngập nỗi thất vọng: “Ta vừa mơ một giấc mơ.”
“Ồ?” Minh Ý nghiêm túc hỏi hắn, “Mơ thấy gì?”
“Mơ thấy chúng ta ở trong một yến hội, nàng đồng ý thành hôn cùng ta.” Kỷ Bá Tể cực kỳ chán nản, “Thật đến nỗi không thể là mơ được.”
Bên cạnh, Bất Hưu không nhịn được, cười thành tiếng.
Kỷ Bá Tể lườm hắn một cái: “Sao ngươi lại ở đây?”
Bất Hưu cúi đầu: “Bẩm Bệ hạ, yến hội sinh thần của Minh cô nương vừa kết thúc, nô tài hầu hạ ngài về cung.”
Ồ, yến hội sinh thần.
Khoan đã, yến hội?
Kỷ Bá Tể đột nhiên phản ứng lại, kích động nắm lấy vai Minh Ý: “Vừa rồi không phải là mơ? Nàng thực sự đồng ý ta, phải không?!”
Minh Ý nhướn mày: “Bệ Hạ say rồi.”
“Ta không say! Ta nhớ nàng nói ‘nguyện ý’!”
“Ta nói là ‘được thôi’.” Nàng sửa lời hắn.
Kỷ Bá Tể như ngừng thở.
Nàng thực sự đã đồng ý.
Máu trong người hắn sau một giây ngừng lại liền nhanh chóng lưu thông, hắn mừng rỡ, xoay quanh nàng hai vòng, rồi lại không dám tin hỏi: “Ta đã cầu hôn thế nào? Đã nói những gì? Sao ta không nhớ gì cả.”
Minh Ý lại nhướn mày: “Vậy Bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ lại đi, nếu không nhớ ra, ta sẽ không xuống kiệu hoa đâu.”
“Đừng mà, ta sẽ nghĩ, trở về ta lập tức nghĩ ngay.” Hắn đi bên cạnh nàng, hơi rượu vẫn còn, bước chân loạng choạng, vui mừng không kìm chế nổi.
“Ta đã nghĩ rồi, hôn sự của chúng ta sẽ long trọng nhất ở Thanh Vân Giới, ta sẽ treo dải lụa đỏ khắp mây trời, mặc bộ hỉ phục tinh xảo nhất, sau khi thành hôn, nàng là Hoàng Hậu, cũng vẫn là Thành Chủ của thành Triều Dương, nàng đi lại tự do, mọi thứ đều như trước đây!”
Điều duy nhất thay đổi là, hắn có thể lại có nàng, có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng khi ngủ, cũng có thể mở mắt ra thấy nàng ngay, có thể cùng nàng đi bất cứ nơi nào, dù một ngàn năm hay mười ngàn năm sau, tất cả mọi người đều biết, nàng Minh Ý là thê tử của Kỷ Bá Tể, chỉ thuộc về một mình hắn.
Kỷ Bá Tể kéo nàng lại hôn mạnh lên môi nàng.
Minh Ý không kịp phòng bị, bị hắn chiếm lợi thế, chỉ khẽ chống cự rồi để mặc hắn.
Nàng chưa từng thấy người này vui mừng đến vậy, mọi tư thế, quy củ đều bị ném xa, hôn xong còn ôm nàng quay hai vòng.
Vạt váy bay lên, hơi thở vui vẻ lan tỏa từ bức tường cung, lan ra khắp cả cung điện.
Sáng hôm sau, khi thượng triều, Kỷ Bá Tể vì say rượu nên đầu rất đau.
Nhưng mà, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn hăng say xử lý việc triều chính.
“Hà ái khanh nói rất có lý, tập tục hôn nhân dân gian triều đình thực sự không nên can thiệp nhiều, chỉ cần không vi phạm pháp luật hiện hành, cưới gả như thế nào là do bọn họ quyết định.” Hắn lớn tiếng nói, “Giống như Cô sắp sửa thành hôn với Minh Thành Chủ, nam hôn nữ giá, lý do tự nhiên mà.”
“Thứ bẩm của Từ các lão cũng đồng ý, năm nay không có thiên tai, có thể khôi phục thuế thu bình thường để làm đầy quốc khố.” Hắn mỉm cười, “Cũng là để thêm không khí vui mừng cho hôn sự của Cô và Minh Thành Chủ.”
“Tấu thỉnh của Lễ Bộ không đồng ý, sau này phải bận rộn với hôn sự của Cô và Minh Thành Chủ, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy.”
“Nói đến hôn sự của Cô và Minh Thành Chủ ——”
Tống Lan Chi hạ triều đình đầu óc vẫn còn ong ong, không nhớ hôm nay đã thảo luận chuyện quan trọng gì, trong tai chỉ còn vang vọng những câu “hôn sự của Cô và Minh Thành Chủ”, “Cô sắp sửa thành hôn với Minh Thành Chủ”, “Minh Thành Chủ đã đồng ý thành hôn với Cô”, những câu lặp đi lặp lại này đều biểu đạt một ý nghĩa.
Nàng hỏi La Kiêu Dương: “Bệ hạ trước đây khi thượng triều cũng nói nhiều như vậy sao?”
La Kiêu Dương lắc đầu: “Chưa từng thấy.”
Không chỉ thượng triều, ngay cả các công văn mà các thần tử nhận được cũng toàn là “Chuẩn tấu (Cô muốn đại hôn)”, “Không đồng ý (Cô phải cưới Minh Thành Chủ)”, “Một đống vô nghĩa (Cô đọc cái này vô ích, chi bằng cùng Minh Thành Chủ chuẩn bị thành hôn)”,…
Tư Đồ Lĩnh nhận được sớ, mặt không biểu cảm ném vào chậu than.