Nhập Thanh Vân

Chương 226: Ngoại truyện 2




Ta tên là Bạch Anh.

Ta sinh ra ở thành Thương Tuyết, nơi được gọi là địa ngục của nữ tử. Từ nhỏ, ta đã được phụ thân nuôi dưỡng trong một cao lầu, và từ khi ta có ký ức, ta chưa từng rời khỏi căn phòng đó.

Ta thường hỏi phụ thân, mẫu thân đã đi đâu?

Phụ thân luôn thâm trầm nhìn ta rồi lắc đầu.

Người dân thành Thương Tuyết đều không có mẫu thân, hay nói cách khác, bọn họ không bao giờ có thể gặp lại mẫu thân của mình. Chỉ bởi vì những nữ nhân sau khi sinh hài tử sẽ bị coi cát tường hỉ nữ¹, sau đó sẽ tiếp tục bị bắt đi tập trung sinh sản, ưu tiên phục vụ cho các vương công quý tộc, cho đến khi chết vì khó sinh, hoặc do bệnh nặng.

¹cô gái mang lại may mắn, cát tường.

Ta không nhớ mẫu thân ta trông như thế nào, và có lẽ mẫu thân cũng không nhớ ta ra sao.

Khi ta lớn lên, ánh mắt của phụ thân ngày càng nặng nề. Ta biết, ông ấy nuôi ta không hề dễ dàng, cũng không muốn ta gặp phải kết cục giống như mẫu thân.

Nhưng đây là thành Thương Tuyết, dù có bỏ trốn thì liệu có thể trốn được đến bao giờ?

Năm ta mười ba tuổi, một tên ác nô trong nhà vì bất mãn khi bị trừ lương do làm vỡ đồ sứ mà đã báo cáo sự tồn tại của ta với quan phủ, phụ thân ta hoảng loạn đưa ta rời khỏi nhà, nói ta nhất định phải sống sót.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy đường phố đông đúc người qua lại, nhìn thấy những người bán hàng rong rao bán ầm ĩ.

Nhưng, ta không biết đi đâu.

Ở đằng xa có một cô nương trạc tuổi ta bị quan binh phát hiện, bắt giữ. Nàng tuyệt vọng gào thét chói tai, đôi chân cố gắng giẫm mạnh xuống đất, những vệt bùn lộ ra trên lớp tuyết trắng. 

Ta rất sợ hãi, quay đầu muốn chạy, nhưng vô tình va vào người khác, khiến búi tóc ta bị tung ra.

Đó là búi tóc nam nhi do phụ thân đã chải cho ta, ông ấy nói rằng nếu tóc bị tung ra, ta sẽ bị bắt.

Ta hoảng loạn, vội vàng dùng tay giữ tóc, chạy thật nhanh về phía trước.

Thật ra ta cũng không biết mình đang chạy đi đâu, xung quanh toàn đều là người lớn, bọn họ nhìn ta với ánh mắt như hổ rình mồi, có lẽ chỉ đi thêm vài bước nữa thôi, ta sẽ bị ngăn lại. Có lẽ dù có chạy ra khỏi thành, ta cũng sẽ chết đói ở vùng ngoại ô.

Trong cơn tuyệt vọng, ta nhìn thấy một người.

Nàng mặc trường bào nam tử màu thiên thanh, khuôn mặt thanh tú, nhưng lạnh lùng khó gần. 

Thế mà không hiểu sao, lúc đó ta lại cảm thấy, giữa đám đông chỉ có nàng sẽ không làm hại ta.

Ta vội vàng chạy tới, liều mạng nắm chặt vạt áo nàng.

Nàng bị ta kéo thì lập tức quay đầu nhìn lại, sau một hồi do dự, nàng bế ta lên. Đó là một nơi ấm áp, khác với vòng tay của phụ thân, ta ôm lấy cổ nàng, lại cảm thấy mũi mình cay cay.

“Ta cũng đang gặp khó khăn, chưa chắc có thể giúp ngươi nhiều.” Nàng đặt ta xuống, chải lại tóc cho ta, rồi bôi bùn lên mặt ta: “Ngươi tự lo lấy thân đi.”

Ta ngơ ngác nhìn nàng, sau đó lại thấy nàng đi được vài bước rồi quay lại.

“Ngươi biết làm gì?” Nàng hỏi ta.

Khi rời khỏi nhà, phụ thân ta vuốt đầu ta rơi nước mắt, nói: “Vi phụ không thể bảo vệ con nữa, hy vọng con gặp may mắn, có thể gặp một thần linh mềm lòng, che chở cho con suốt đời.”

Lúc đó ta nghĩ ông ấy đang lừa tiểu hài tử, trên đời này nếu thật sự có thần linh thì sao ta lại không có mẫu thân.

Nhưng ngay lúc này, khi ngẩng đầu nhìn nàng, ta mới nhận ra rằng phụ thân không nói dối.

Nàng ôm ta lại dưới nách, tránh né quan binh đuổi bắt, cuối cùng trở về một tiểu viện hẻo lánh. Nàng cho ta y phục ấm áp, thức ăn nóng hổi, khi ta sợ hãi nàng còn ôm ta ngủ.

Đó là đêm ta ngủ yên nhất trong suốt mười ba năm qua.

Để cứu ta, bọn họ đã lộ thân phận, dùng lệnh bài của thành Mộ Tinh để bảo vệ chúng ta.

Thần linh hỏi ta: “Có muốn đi cùng ta rời khỏi nơi này không?”

Mấy tiểu hài nhi khác còn có chút mơ hồ, chỉ có ta nhìn nàng, quả quyết đáp: “Muốn!”

Quê hương của ta chỉ là một gác xép không thể quay về, chẳng có gì đáng lưu luyến, vì nàng đã cứu ta, nên ta nhận nàng làm chủ, từ đó nàng đi đâu thì ta đi đó.

Truyện được đăng duy nhất tại TruyenMoi.me!

Thần linh của ta rất lợi hại, nàng là nữ tử nhưng lại có nguyên lực, còn dạy chúng ta học đấu thuật, chú khí. Ta học rất chăm chỉ khổ luyện, nàng nghĩ ta muốn sớm tự lập, nhưng thật ra không phải vậy, ta chỉ không muốn làm nàng thất vọng thôi.

Nàng mềm lòng với ta, nhưng đối với người khác lại rất lạnh nhạt, đặc biệt là với người đồng hành. Trong số đó có một vị đại nhân vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, vị đại nhân đó tìm đủ cách để đối tốt với nàng, nhưng nàng luôn lãnh đạm từ chối.

Ở thành Thương Tuyết không có nam nhân tốt như vậy, trong số mấy người bằng hữu chí cốt của ta, thậm chí có người còn nghĩ rằng thần linh của ta không biết điều.

Ta đã đánh nhau với người đó một trận, làm gãy một chiếc xương sườn của nàng ta, còn ta chỉ bị vài vết trầy xước trên mặt.

Thần linh của ta gọi ta lại để bôi thuốc, nhíu mày nhìn ta.

Ta có chút hoảng hốt, ngón tay nắm chặt: “Lần sau nô tỳ không dám nữa.”

Nhưng nàng lại hỏi: “Đang yên đang lành tại sao lại đánh nhau?”

Ta không chịu nói, chỉ mím môi cúi đầu. Dù nàng có mắng ta, ta cũng không muốn nhắc lại những lời không biết điều của Nam Tinh rồi lại làm nàng khó chịu.

Nhưng ngoài dự đoán của ta, nàng không mắng ta, thấy phản ứng của ta thì lại bật cười: “Ngươi là hài tử hiểu chuyện, nhất định không phải ngươi cố ý gây sự. Nhưng lần sau nếu ngươi đánh nhau hãy suy nghĩ kỹ hơn, chúng ta đang trên đường rất khó tìm được đại phu, nếu lỡ đánh gãy xương người khác thì rất dễ gây nguy hiểm đến tính mạng. Đợi đến khi vào thành rồi đánh cũng không muộn, hiểu chưa?”

Ta nghe mà ngẩn ngơ.

Thần linh của ta dường như không phải là một Quan Thế Âm Bồ Tát từ bi cứu độ chúng sinh, mà nàng giống như một hiệp nữ hào sảng có ơn tất báo có thù tất trả.

Nhưng chính vì vậy, dường như ta càng thêm kính trọng nàng.

Ta đã cùng nàng từ một Kim Thoa Đấu Giả đi đến vị trí Thành Chủ thành Triều Dương, rồi lại nhìn nàng từ Thành Chủ trở thành Vương Hậu của Lục thành. Còn ta từ một tiểu hài nhi chỉ cao đến nửa người nàng, đã trở thành một nữ tử trưởng thành.

Thần linh luôn hỏi ta có muốn thành thân hay không, nếu muốn, nàng sẽ tìm cho ta một phu gia tốt, kèm theo một lượng lớn của hồi môn. Còn nếu không muốn, nàng sẽ giữ ta lại bên cạnh, để ta có thể dưỡng lão trong cung suốt phần đời còn lại.

Ta đã chọn cái sau, và nàng cũng không nói gì thêm.

Nàng nói rằng cái gọi là tự do chính là quyền lựa chọn, chứ không phải là nhất định phải làm một việc gì đó. Hiện tại sóng yên biển lặng, ta có thể làm thê tử của bất kỳ ai, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, hoặc ta có thể sống tự do tự tại như chính mình.

Những điều nàng nói luôn đúng, và lý do ta chọn ở lại rất đơn giản.

Ta sợ nàng sống không tốt.

Ta đã thấy dáng vẻ nàng buồn bã ngắm nhìn ra cửa sổ, cũng đã thấy nàng bình tĩnh trước mặt người khác, nhưng lại hoảng loạn và bất lực sau lưng bọn họ. Ta đã thấy nàng rung động trước Kỷ đại nhân, và cũng thấy trái tim nguội lạnh của nàng đối diện với hắn.

Dù bây giờ hai người họ đã tái hợp, ta vẫn không an tâm. Chỉ có Phục Linh là người vô tư mới có thể suốt ngày khen ngợi Bệ hạ.

Nói ra thì Bệ Hạ cũng tốt, nhưng trong mắt ta, trên đời này có được mấy nam nhân cả đời không thay lòng chứ? Hiện tại thì tốt, nhưng sau này thì sao? Khi ngồi trên vị trí tối cao, chẳng lẽ hắn không muốn có thêm vài nữ tử, chẳng lẽ trong một lần tranh cãi nào đó hắn sẽ không chán ghét thần linh của ta ư? Chẳng lẽ hắn sẽ không chán ngán mối tình này trong những ngày tháng bình yên lặp đi lặp lại ư?

Ta không tin nam nhân, vì vậy, ta muốn luôn ở bên cạnh thần linh của ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.