Nhập Thanh Vân

Chương 227: Ngoại truyện 3




Vào tháng Ba năm Đại Minh thứ mười hai, thời tiết trong xanh, gió nhè nhẹ thổi.

Ta đứng bên giường của thần linh, lần đầu tiên thấy Bệ hạ thất thố mà rơi lệ.

Hắn vẫn còn mặc triều phục, rõ ràng vừa hạ triều là chạy ngay đến đây, những hạt ngọc trên quán miện đã rối tung cả lên, nước mắt từ đôi mắt đen láy như mực của hắn từng giọt rơi xuống, khiến ta kinh ngạc đến há hốc mồm.

“Bệ hạ.” Ta không nhịn được mà nhắc nhở: “Thành Chủ của chúng ta chỉ là có bệnh dạ dày thôi, không phải bệnh nặng đâu ạ.”

Hắn giận dữ trừng mắt nhìn ta, sau đó nắm tay thần linh mà xoa xoa mãi: “Là ta không chăm sóc tốt cho nàng.”

Nghe những lời hoa mỹ đó, ta chỉ biết bĩu môi.

Nhưng thần linh của ta lại rất hưởng thụ, khẽ mỉm cười: “Uống hai thang thuốc là khỏi thôi.”

“Từ nay về sau ta sẽ cùng nàng dùng bữa, nàng không được giảm thức ăn nữa, toàn là chịu khổ vô ích.”

“Nhưng buổi trưa ta thường phải đi thị sát khắp nơi trong thành, làm sao có thời gian dùng bữa cùng Bệ hạ? “

“Ta không quan tâm, ta sẽ mang hộp thức ăn đi theo nàng.”

Thần linh của ta xoa trán, rõ ràng không biết phải làm thế nào trước sự vô lại này.

Không phải ta nói nhưng Bệ hạ là một đại nam nhân, trước mặt người khác thì oai phong lẫm liệt nói một là một, cả Cung Thành ai cũng sợ hắn gần chết. Nhưng sau lưng lại giống hệt một tiểu hài tử ba tuổi, la lối khóc lóc lăn lộn, còn biết cách chơi xấu các thứ, thậm chí còn thường xuyên tranh sủng với ta.

Thần linh chuẩn bị y phục mùa đông cho ta, hắn cũng muốn.

Thần linh ra ngoài mua kẹo đường cho ta, hắn cũng muốn.

Thần linh làm cho ta một cái túi tro cây cỏ, hắn cũng… Cái này thì hắn không thể muốn rồi, ha!

Tuy nhiên, quả thật hắn đối xử rất tốt với thần linh của ta. Thần linh của ta chỉ bệnh nhẹ hai ngày, hắn đã ở bên cạnh nàng suốt mười hai ngày, cho đến khi nàng nhìn hắn không thuận mắt mà đuổi hắn đi tuần tra thành Mộ Tinh.

Trong thời gian đó, các loại đồ bổ được đưa vào cung Chiêu Dương nhiều như nước chảy, khắp cả Cung Thành, cung điện của chúng ta gần như được đối xử ngang hàng với cung điện của Bệ Hạ.

Ta từ một cung nữ trở thành nữ quan nhất phẩm, trong mười năm, chưa từng có ai dám làm khó ta.

Tất nhiên, khi được thiên sủng sẽ có kẻ muốn leo lên, thậm chí kéo theo cả thần linh để làm lá chắn, nhiều người nghĩ rằng thần linh của ta đối với ai cũng mềm lòng, nên cứ đưa lễ vật đến để cầu cạnh.

Rồi sau đó, bọn họ bị thần linh của ta dẫn người đến tịch thu gia sản.

Theo lời nàng, những người đường hoàng chính trực sẽ không bao giờ đi theo con đường tặng lễ, huống chi bổng lộc của quan viên vốn ít ỏi, lấy đâu ra tiền bạc để mua lễ vật quý giá như vậy? Đảm bảo tra một lần là trúng ngay.

Như nàng dự đoán, một số tài sản tịch thu được đủ để bù đắp thuế của một thành trong một năm.

Nàng và Bệ hạ cứ thế phối hợp với nhau, làm cho không khí của Lục Thành trở nên vô cùng chính trực liêm chính.

Năm Đại Minh thứ mười bốn, thần linh của ta sinh hạ một nữ nhi.

Các người chưa thấy Bệ hạ vui mừng đến thế nào đâu, pháo hoa bắn liên tục trong suốt một tháng, lễ hội trong thành cũng kéo dài suốt một tháng, các nhũ mẫu và nữ y quan giỏi nhất trong thiên hạ đều tập trung cung ở Chiêu Dương, vô số sơn hào hải vị và vàng bạc châu báu đều được đưa vào tư khố của thần linh.

Bệ hạ không rời cung Chiêu Dương nửa bước, vừa ôm nữ nhi vừa dỗ thần linh của ta ăn chút gì đó, khi thấy nàng mệt thì lập tức gọi ma ma bế nữ nhi đi chỗ khác, rồi tự tay dỗ nàng ngủ.

Khi tiểu công chúa tròn một tháng tuổi, hắn và thần linh của ta đích thân đến thành Tân Thảo, hái loại lương thảo tốt nhất để ủ ba ngàn cân nữ nhi hồng cho tiểu công chúa.

Đó là lần đầu tiên ta đến thành Tân Thảo, quả thật là một nơi cây cỏ tươi tốt, chỉ tiếc là nhà cửa lại dễ sụp đổ.

Năm Đại Minh thứ mười sáu, đích hoàng tử của Lục Thành cũng ra đời.

Nhưng khi sinh hoàng tử này, thần linh của ta đã chịu rất nhiều đau đớn, khiến Bệ hạ lo lắng không thôi. Đêm khuya khi ta dậy để hầu hạ thần linh trở mình, ta vẫn thấy Bệ hạ ngồi trên giường bên cạnh mà lau nước mắt.

Dường như cả đời này nước mắt của Bệ hạ đều dành cho thần linh của ta.

Kể từ ngày đó, ta bắt đầu thử tin rằng hắn thực sự sẽ ở bên thần linh của ta trọn đời.

Người ta thường nói rằng sau khi nữ nhân sinh hài tử, nam nhân dễ thay lòng đổi dạ, nhưng ta đã quan sát kỹ, Bệ hạ không hề như vậy. Mặc dù trong thời gian thần linh mang thai, có không ít người lén lút đưa nữ nhân cho hắn, thủ đoạn tinh vi đến mức nếu hắn không nói, chúng ta cũng không ai biết, nhưng hắn vẫn không nhận.

Hắn nói: “Ý nhi vất vả mang nặng đẻ đau để sinh hài tử của chúng ta, nếu ta liếc nhìn nữ nhân khác dù chỉ một lần, kiếp sau ta cũng đáng phải đầu thai làm súc sinh.”

Ta thấy câu này rất đúng, nhưng không biết đã chạm đến ai mà sau đó không ít vương công quý tộc dâng sớ khuyên nhủ Bệ hạ không nên quá sủng ái một người, vì chuyên sủng ắt sinh họa.

Đương nhiên là Bệ hạ không thèm nghe rồi, không những không nghe mà còn cho người điều tra xem những kẻ dâng sớ đó có nuôi ngoại thất hay không, nếu bị phát hiện, bọn họ sẽ bị xử lý theo luật.

Cách làm bá đạo này của hắn tuy khiến người ta hả lòng hả dạ, nhưng cũng không dễ thu phục lòng người, khiến cho quan lại trong triều thay đổi nhanh chóng, thiếu đi sự ổn định.

Thần linh của ta có lẽ cũng nhận ra vấn đề này, nên sau khi hết cữ, nàng đột nhiên bắt đầu chú trọng đến thân phận Vương Hậu của mình, giao tiếp nhiều hơn với gia quyến của các triều thần. 

Trong triều không ai có thể lấy lòng được Đế vương, dù tháng trước ngươi có được sủng ái đến đâu, nhưng nếu tháng này không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi cũng sẽ bị trừng phạt. Nhưng với Vương hậu thì khác, nếu gia quyến của triều thần có thể thân thiết với Vương hậu thì sau này khi cầu tình sẽ có nơi để dựa vào, huống hồ Vương hậu lại có tiếng nói rất quan trọng.

Vì vậy, hàng ngày gia quyến của các triều thần đều vào cung để thỉnh an, trò chuyện với Vương hậu.

Trong mắt bọn họ, bọn họ đang lấy lòng Vương hậu, nhưng trong mắt thần linh của ta, bọn họ là nguồn tin tức, cũng là những sợi dây liên kết để hòa giải các mối quan hệ.

Thần linh đã tận dụng bọn họ rất tốt, người cần nhắc nhở thì nhắc nhở, người cần khen ngợi thì khen ngợi, người cần ám chỉ thì ám chỉ, người cần lạnh nhạt thì lạnh nhạt. Và cũng nhờ đó mà nhóm thần tử càng coi trọng việc chọn lựa thê tử, địa vị của các quan quyến trong gia đình cũng dần ngang bằng với trượng phu.

Bắt đầu từ năm nay, đám người trong triều cũng dần bình tĩnh tập trung vào công việc hơn. 

Mỗi ngày Bệ hạ đều cùng thần linh của ta ngắm hoàng hôn, hắn đứng trên tòa thành cao, hắn không nói với Minh Ý rằng: “Đây là giang sơn mà Cô đã đánh hạ cho nàng”, mà hắn sẽ cười chỉ về một nơi rồi nói: “Đó là gia trạch của quan thần mà chúng ta vừa thu được.”

Bọn họ là hai người giàu có và quyền lực nhất trong Lục Thành, nhưng mỗi ngày vẫn sống cuộc sống đơn giản nhất, ban ngày ai lo việc nấy, tối đến lại cùng nhau ngắm hoàng hôn rồi ngắm sao.

Thỉnh thoảng bọn họ cũng cãi nhau và lôi chuyện cũ ra nói, nhưng khi Bệ hạ lôi Chu Tử Hồng ra nói thì thần linh của ta sẽ bắt đầu từ người nữ nhân đầu tiên của Bệ hạ. Sau khi hai người lôi hết ra thì lại thấy mắt nhìn người của đối phương trước đây thật tệ, vẫn là bản thân mình tốt nhất, rồi lại làm hòa.

Ta không hiểu lắm, nhưng ta thấy hai người bọn họ thật xứng đôi.

Tiểu công chúa và tiểu hoàng tử ngày một lớn lên, còn hai người bọn họ thì ngày một già đi.

Năm tiểu hoàng tử mười sáu tuổi, Đế vương lập trữ muốn hắn giám quốc, sau đó bắt đầu cùng thần linh của ta chu du tứ hải.

Bọn họ đi ngắm hoàng hôn ở sa mạc, ngắm trăng bạc trên vách đá, ngắm núi non trùng điệp, ngắm biển mây cuồn cuộn.

Ta trở về kể với tiểu hoàng tử: “Cả đời này, nếu có được tình cảm như phụ hoàng và mẫu hậu của ngài, thì cũng không còn gì phải hối tiếc.”

Tiểu hoàng tử cười mỉm gật đầu nói: “Ta phụt! Hai người bọn họ chỉ lo chơi bời, tấu chương không phê, việc lớn không bàn, tất cả đều đổ lên đầu ta, như vậy có được không? Đế vương của chúng ta máu lạnh vô tình, không tin vào tình cảm! Mau bắt bọn họ đi thượng triều đi!”

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Show “Khuê nữ nhà tôi”, Lư Dục Hiểu chia sẻ mỗi ngày ông nội em đều làm tặng em một …? (6 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.