—
Vốn dĩ Hải Thanh vẫn sống ở nhà mình, mỗi ngày chỉ vào cung đi học, nhưng có một ngày nàng mệt mỏi quá nên ngất xỉu giữa đường. Kỷ Minh Thần cảm thấy không đành lòng, bèn đến nhà xin phép phụ mẫu nàng cho nàng được ở lại trong cung, tiện bề tu tập.
Kêu nàng về nhà, có lẽ nàng sẽ giận hắn, nhưng nếu lập tức thành thân cùng nàng, Kỷ Minh Thần lại cảm thấy mình không làm được.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn để Bất Hưu làm người xấu, đưa Hải Thanh trở về phủ đệ.
Quả nhiên nàng không thèm nói chuyện với hắn suốt nửa tháng.
Kỷ Minh Thần không có bạn khác để chơi cùng, nhất thời cảm thấy có chút cô đơn.
Chính vào lúc này, cả nhà của Ngụy tướng quân hộ thành mà chết, để lại Ngụy Lăng ở tại trong Cung Thành trở thành cô nhi, được đưa vào cung để nuôi dưỡng.
Ngụy Lăng có chút nhút nhát sợ sệt, so với sự mạnh mẽ bá đạo của Hải Thanh, nàng càng khiến người khác cảm thấy thương cảm.
Kỷ Minh Thần ngay lập tức phấn chấn lên.
Nhìn vẻ ngây thơ non nớt của Ngụy Lăng, cuối cùng hắn cũng hiểu điều gì còn thiếu giữa mình và Hải Thanh.
Hải Thanh không cần hắn, bản thân nàng rất lợi hại, gia thế tốt tướng mạo đẹp, nguyên lực mạnh, bên cạnh không thiếu người theo đuổi. Nhưng Ngụy Lăng thì khác, Ngụy Lăng không có nguyên lực, gia đình đã mất, cả cuộc đời sau này cũng không có chỗ dựa, ánh mắt nàng nhìn hắn như nhìn một cây đại thụ giữa dòng lũ dữ.
Kỷ Minh Thần thích cảm giác được cần đến, vì vậy hắn cho phép Ngụy Lăng chuyển đến cung điện gần mình nhất, dù nàng không có nguyên lực, hắn vẫn kéo nàng đi học cùng.
Chỉ là Ngụy Lăng rất nhạy cảm, nhìn thấy trong cung điện có vài thứ mà Hải Thanh chưa kịp mang đi, nàng liền rơi nước mắt, khẽ nói: “Hóa ra trong lòng điện hạ sớm đã có người khác rồi.”
Kỷ Minh Thần nhìn thoáng qua những món đồ đó, có chút ngượng ngùng: “Không, là nàng ấy quên lấy đi, ta sẽ bảo người mang trả lại cho nàng ấy ngay.”
Ngụy Lăng lúc này mới ngừng khóc mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn hỏi: “Vậy bây giờ người trong lòng điện hạ là ta, phải không?”
Kỷ Minh Thần im lặng.
Hắn cũng không thể nói rõ là phải hay không, nhưng những ngày gần đây hắn cảm thấy vui hơn so với khi bị Hải Thanh ép buộc, ít nhất thì Ngụy Lăng không trong tối ngoài sáng yêu cầu hắn cưới nàng sớm.
Tuy nhiên, ngay khi đồ vừa được gửi trả lại, Hải Thanh đã nổi giận, nàng cầm theo roi chín đoạn xông thẳng vào cung, một roi đánh trúng chân hắn: “Ta cùng trường với ngươi bao nhiêu năm, chẳng lẽ không bằng một tiểu cô nương mới đến ba ngày sao?”
Lần này, Kỷ Minh Thần đã khôn ngoan hơn, lật người tránh nhanh nhẹn chuẩn xác tránh đi rồi bất đắc dĩ nói: “Sao lại nói chuyện so sánh thế này? Ngươi đâu còn ở đây nữa, đồ đạc tất nhiên phải trả lại, để ngươi không nói ta còn nợ ngươi.”
Ngụy Lăng đứng bên cạnh sợ hãi, vội vàng kéo tay áo Kỷ Minh Thần dè dặt nói với Hải Thanh: “Tỷ tỷ đừng giận, đây là trong cung, không nên động thủ…”
“Ai là tỷ tỷ của ngươi.” Hải Thanh trừng mắt, lạnh lùng đáp: “Hải gia chỉ có mình ta độc nữ, ta không có muội muội.”
Ngụy Lăng nghẹn lời, nước mắt lập tức trào ra.
Kỷ Minh Thần liền cau mày: “Ngươi đi xa như vậy chỉ để đến đây bắt nạt người khác?”
Hải Thanh hít một hơi thật sâu, nghiến răng đáp: “Ta cũng không biết là ai đang bắt nạt ai.”
Nói đến cuối, đôi mắt nàng đỏ hoe, nàng lau mặt rồi quay người bỏ đi.
Kỷ Minh Thần trong lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt, hắn chưa bao giờ thấy Hải Thanh khóc, mới chỉ vài câu nói, mà đã khiến nàng đau lòng đến mức này.
Hắn theo phản xạ định đuổi theo, nhưng tay áo bị Ngụy Lăng níu lại: “Điện hạ.”
Hắn quay đầu, mới nhận ra Ngụy Lăng cũng đang khóc nức nở. So với Hải Thanh, Ngụy Lăng cần có người ở bên hơn.
Bước chân chững lại, Kỷ Minh Thần thở dài, không bước ra ngoài nữa.
Bên kia Hải Thanh tức tối bước đi một đoạn đường dài, quay đầu nhìn lại, phía sau không có lấy một bóng người.
Nàng cúi gằm mặt, chậm rãi ngồi xuống bên lề đường trong cung.
Kỷ Minh Thần, con người vô tâm ấy, bao năm qua Hải Thanh luôn đối xử tốt với hắn, không phải hắn không cảm nhận được, nhưng khi đến tuổi thành thân, hắn lại kiên quyết không chịu gật đầu, thậm chí còn đưa một cô nương khác đến để khiến nàng khó chịu.
Hải Thanh không muốn thừa nhận rằng hắn thích Ngụy Lăng hơn. Nhiều năm cố gắng như vậy, giờ lại thua một người chỉ mới xuất hiện vài ngày, ai mà cam tâm?
Kỷ Minh Thần mọi thứ đều tốt: biết trị quốc, khéo ngự hạ, văn võ song toàn, nhưng lại là một tên đầu óc chậm chạp, mười chín tuổi rồi mà vẫn chưa biết mình thực sự muốn gì.
Ngồi xổm lâu quá khiến chân nàng tê dại, Hải Thanh chậm rãi đứng dậy, lau sạch mặt, rồi sải bước về phủ.
Lúc này Kỷ Minh Thần vẫn ngồi trong cung của Ngụy Lăng, nàng đã ngừng khóc, bắt đầu xin lỗi: “Nếu không có ta, điện hạ và Hải Thanh cô nương chắc đã thành thân rồi. Là lỗi của ta.”
“Liên quan gì đến nàng.” Kỷ Minh Thần phẩy tay: “Vốn dĩ ta cũng không có ý định đó.”
Ngụy Lăng nghi ngờ nhìn hắn: “Bên ngoài ai cũng nói, điện hạ rất chiều chuộng cô nương Hải gia.”
Chiều chuộng à, cũng không hẳn vậy. Chỉ là mỗi lần Hải Thanh mang canh hay điểm tâm cho hắn, đương nhiên hắn phải tặng lại nàng vài chiếc trâm cài hay vài món trang sức để đáp lễ. Ở trong mắt người ngoài, hắn là quân, nàng là thần, nên chỉ có thể nói hắn chiều chuộng ưu ái nàng, chứ đâu biết rằng nàng cũng đối tốt với hắn.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có phần áy náy. Hải Thanh chưa bao giờ lạnh nhạt hắn, nhưng hắn vì tâm tư không rõ ràng của mình mà lại khiến nàng đau lòng.
“Ngươi đi tìm một cái túi cho roi chín đoạn của Hải Thanh cô nương rồi tới cho nàng đi.” Hắn nói với nội thị bên cạnh: “Ta thấy cái trước đó của nàng có vẻ đã cũ rồi.”
Nội thị nghe lệnh, khom người rời đi.
Ngụy Lăng đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh đó có phần lo lắng, nhưng nàng ta cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Kỷ Minh Thần: “Ta mới đến cung này, còn chưa quen, điện hạ có thể cùng ta dùng bữa tối không?”
“Được.” Kỷ Minh Thần không hề đề phòng.
Tuy nhiên trong bữa ăn tối đó, càng ăn, hắn càng thấy người mình nóng lên, ở tuổi khí huyết phương cương, bên cạnh lại không có ai như nha hoàn để dạy dỗ chuyện đời các thứ, Kỷ Minh Thần cảm thấy bối rối, khi hắn đang định trở về cung thì bị Ngụy Lăng ôm lấy eo.
“Ta có thể giúp điện hạ.” Nàng khẽ nói.
Kỷ Minh Thần mông lung nhìn người ta.
***
Hải Thanh về nhà khóc một lúc, rồi lại tiếp tục tu tập trong tiểu viện của mình.
Nàng vốn là người tiêu sái, những năm qua nếu không phải ban đầu Kỷ Minh Thần đã đặt nàng vào tầm mắt của hắn, nàng cũng sẽ không có nhiều ảo tưởng đến vậy. Giờ đây ngay cả thanh mai trúc mã cũng không thắng nổi một người ngoài bất ngờ xuất hiện, đó chẳng phải đã chứng tỏ hắn không thích nàng sao.
Sự thật này rất khó chấp nhận, nhưng cũng không phải không thể, nàng chỉ cần một chút thời gian để bình tĩnh lại.
Vì vậy, nàng bắt đầu luyện roi chín đoạn, quất mạnh trong sân khiến không khí xung quanh rít lên dữ dội, những nô bộc xung quanh thấy vậy đều thầm nghĩ không ổn.
Kinh nghiệm cho bọn họ biết, khi tâm trạng đại tiểu thư không tốt, tốt nhất là đừng đến gần.
Thế là, các nô bộc vội vàng tìm lý do rời đi, đóng cửa viện lại.
Hải Thanh đang luyện tập hăng say, đột nhiên nghe thấy tiếng động trên tường.
“Ai đó?!” Ánh mắt nàng lạnh đi, vung một roi về phía tiếng động.
Người đó nhảy xuống đất, nắm lấy roi của nàng, lợi dụng lực kéo nàng về phía mình.
Lực hắn quá mạnh, Hải Thanh không chống lại được nên cả người lập tức ngã vào lòng hắn.
“Thanh nhi.” Kỷ Minh Thần khẽ cắn vào xương vai nàng: “Ta khó chịu quá.”
Hải Thanh sững sờ.
Nàng nhận ra từ người hắn tỏa ra hơi nóng kỳ lạ, tay hắn siết chặt eo nàng, có phần khó nhịn mà cọ xát vào đai lưng của nàng.