Nhập Thanh Vân

Chương 230: Ngoại truyện 6




Mặc dù qua nhiều năm cải chế, Thanh Vân Giới không còn yêu cầu khắt khe với trinh tiết của nữ tử, nhưng Hải Thanh là con nhà gia giáo nên dù trong khoảnh khắc ý loạn tình mê, cuối cùng cũng không đi đến bước cuối cùng.

Nàng ngồi dậy khỏi nhuyễn tháp, chỉnh lại tóc tai rối bời, sau đó đi ra ngoài tìm chậu nước đặt dưới mái hiên, cẩn thận rửa sạch những vết bẩn trên tay.

Kỷ Minh Thần vẫn nằm trên gối chưa hoàn hồn lại. Đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác hoan lạc thấm sâu vào tận xương tủy, khi nhìn Hải Thanh, hắn cảm thấy nàng không còn giống như trước.

Lúc trước khi nhìn thấy Hải Thanh thì chỉ cảm thấy nàng ồn ào ngang ngược, hôm nay nhìn lại, chỉ cảm thấy ánh sáng rọi lên khuôn mặt bên của nàng, khiến gương mặt nàng trở nên đặc biệt kiều diễm.

Cổ họng hắn nghẹn lại, từ từ ngồi dậy khỏi nhuyễn tháp.

Hải Thanh mang trà cho hắn, trên gương mặt không có gì thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nói: “Điện hạ cũng coi như từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường khắc nghiệt, sao lại không có chút cảnh giác với người khác như vậy?”

Kỷ Minh Thần vừa định trả lời thì thấy nàng bật cười, gật đầu: “Cũng phải thôi, tiểu cô nương nhỏ mềm yếu, gọi một tiếng điện hạ đã làm ngươi mềm lòng rồi, đâu còn để ý đến việc cảnh giác hay không.”

Ngụy Lăng cùng đường, phải tìm một người để dựa vào, Kỷ Minh Thần là lựa chọn hoàn hảo nhất, dù thủ đoạn có hơi bẩn nhưng cũng dễ hiểu.

“Nàng…” Kỷ Minh Thần khó hiểu: “Sao nàng lại phản ứng như vậy?”

Dù gì đây cũng là lần đầu gặp chuyện như thế, lẽ nào nàng không hề đỏ mặt?

Hải Thanh khó hiểu nhìn hắn: “Điện hạ muốn ta phản ứng thế nào? Lần này gặp phải ta, lần sau nếu gặp người khác thì Vương hậu nương nương nhất định sẽ bắt ngươi cưới người đó về.”

Kỷ Minh Thần nheo mắt: “Còn nàng thì không cần cưới về sao?”

“Từ trước đến nay điện hạ chưa bao giờ coi ta là nữ nhân, cứ coi như huynh đệ giúp nhau thôi, ta cũng không lo lắng chuyện gả nên sẽ không dùng chuyện này để ép ngươi cưới ta.” Hải Thanh phất tay, dù có phóng khoáng thế nào thì nàng vẫn cảm thấy không thoải mái, chỉ có thể quay đầu lẩm bẩm: “Coi như mở mang tầm mắt, lần sau nếu ai đó bị hãm hại, ta cũng sẽ biết cách……”

Chưa nói dứt lời, cổ tay đã bị ai đó nắm chặt.

Hải Thanh ngạc nhiên quay lại, thấy trong mắt Kỷ Minh Thần tràn đầy giận dữ, lạnh lùng nói: “Không được giúp người khác như vậy!”

Hơi nghẹn lại, Hải Thanh cười: “Điện hạ quản chuyện hơi rộng rồi đó.”

“Ta…” Kỷ Minh Thần lúng túng nhìn nàng: “Ta sẽ hồi cung tìm phụ hoàng mẫu hậu, nhờ bọn họ ban hôn.”

Gương mặt trở nên lạnh lùng, Hải Thanh khép hờ mắt: “Ta đã nói rồi, ta không có ý dùng chuyện này ép hôn. Điện hạ có thể đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

“Không được, nàng là quý môn chi nữ, sao có thể bị ta đối xử như vậy.” Hắn đứng dậy, chỉnh lại y phục rồi vội vàng bước ra ngoài: “Nàng chờ ta!”

Hải Thanh vừa định ngăn hắn lại thì hắn đã chạy nhanh như gió, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

Nếu là trước đây, khi Kỷ Minh Thần chịu cưới nàng thì nàng sẽ rất vui. Nhưng trong tình huống hiện tại, nàng thậm chí không thể nở một nụ cười.

Bên ngoài trời đêm đen kịt, trong cung cũng tĩnh mịch, Kỷ Minh Thần đi rất nhanh, vừa đi vừa suy nghĩ, có lẽ vì hắn và Hải Thanh đã chơi với nhau từ nhỏ, quá quen thuộc nên nhất thời hắn mới không thể chấp nhận nàng trở thành thê tử mình.

Nhưng khi hai người đã thật sự thân mật với nhau, hắn lại nhận ra rằng điều đó không quá khó để chấp nhận. Thời điểm thuốc phát tác, hắn không thể chịu được sự tiếp cận của Ngụy Lăng, nhưng lại có thể ngàn dặm xa xôi xuất cung để tìm Hải Thanh. Vậy nên trong lòng hắn, Hải Thanh luôn là người của hắn.

Chỉ cần nghĩ đến việc Hải Thanh sẽ có những khoảnh khắc thân mật với người khác, tim hắn như bị bóp nghẹt. Thay vì sau này tức giận, tốt hơn hết là bây giờ cưới nàng luôn.

Ý cười dần hiện lên trong mắt, Kỷ Minh Thần hào hứng chạy về Chiêu Dương cung, đẩy cửa điện gọi to: “Mẫu hậu——”

Lời còn chưa dứt đã có một con hắc long đã lao ra, mạnh mẽ húc hắn văng ra khỏi đại điện, đẩy hắn ra tận đình viện, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào hắn, giận dữ thở phì phì.

Sau đó có một người nhanh chóng lao ra, xách hắn kéo đi thật xa.

“Ngươi làm gì vậy?” Kỷ Bá Tể nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.

Kỷ Minh Thần tỏ vẻ oan ức: “Nhi thần đến để thương lượng với hai người một chuyện.”

“Âm tào địa phủ cũng do ngươi quản luôn rồi à, nên phải đợi tới giờ Tý mới bàn chuyện được?”

“…Không phải, nhi thần chỉ là đã quyết định ai sẽ làm Thái Tử phi.”

“Chọn ai kệ ngươi, nửa đêm đến quấy rầy giấc ngủ của mẫu hậu ngươi thì chỉ có bị đánh.” Kỷ Bá Tể đá vào đầu gối hắn một cái.

Kỷ Minh Thần đành thuận theo mà quỳ xuống, dở khóc dở cười.

Sao hắn lại quên mất mẫu hậu hắn ngủ không sâu, mỗi ngày một khi đã vào giấc, phụ hoàng hắn lại như con hổ lớn nằm canh chừng bên cạnh, không cho ai quấy rầy. Hắn gióng trống khua chiêng như vậy, phụ hoàng không vặn cổ hắn có lẽ chỉ vì nể tình hắn là thân sinh mà thôi.

Bất đắc dĩ thở dài, hắn quỳ ngay ngắn lại: “Vậy nhi thần đợi mẫu hậu tỉnh dậy.”

Kỷ Bá Tể tỏ vẻ chán ghét mà chỉ tay vào một góc xa, rồi quay lưng định đi.

“Phụ hoàng.” Kỷ Minh Thần bất chợt gọi lại, thắc mắc hỏi: “Có nhiều người trên đời như vậy, sao ngay từ đầu người có thể chắc chắn mẫu hậu là người duy nhất mà người muốn?”

Trong nháy mắt, bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng. 

Kỷ Bá Tể quay lại, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Đó là do ánh mắt của ta tốt, nhìn một lần là chọn đúng mẫu hậu ngươi.”

“Sau này, phụ hoàng không gặp thêm ai khác khiến người rung động sao?” Kỷ Minh Thần nghiêng đầu: “Dù mỗi năm bọn họ đều đệ bức họa lên, cũng từ khắp nơi dâng người đến nữa.”

“Không có.” Kỷ Bá Tể trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Dong chi tục phấn1, làm sao so được với một nửa mẫu hậu của ngươi.”

1chỉ những loại son phấn bình thường (nghĩa bóng chỉ những người con gái tầm thường)

Kỷ Minh Thần lập tức cảm thấy phụ hoàng thật lợi hại, chỉ cần một ánh nhìn đã chọn đúng mẫu hậu, rồi cùng bà nắm tay đi hết nửa cuộc đời, suốt quãng đường chưa từng thay lòng đổi dạ, quả thật là toàn tâm toàn ý, tình yêu còn cứng hơn cả vàng.

Tuy nhiên, còn chưa kịp nói lời ca ngợi, cửa điện phía xa đã mở ra một lần nữa.

“Phụ hoàng con dạng nữ nhân gì cũng đều gặp qua rồi, đương nhiên sẽ chọn được người tốt.” Minh Ý khoác áo choàng, lười biếng ngáp một cái.

Kỷ Bá Tể rùng mình, trừng mắt nhìn nhi tử lần nữa rồi nhanh chóng bước tới, kéo áo choàng lỏng lẻo của Minh Y lại thật chặt: “Cuối cùng vẫn làm nàng thức dậy à?”

“Vốn cũng chẳng ngủ được mấy.” Minh Ý bước đến, cúi đầu nhìn Kỷ Minh Thần đang quỳ thẳng lưng: “Người con chọn làm Thái tử phi là cô nương Hải gia sao?”

“Vâng.” Kỷ Minh Thần gật đầu, “Nhi thần muốn cưới nàng.”

Minh Ý gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế mà cung nhân mang tới, nghiêm túc mà nhìn hắn: “Đồng ý với con cũng không khó, nhưng trước tiên hãy nói cho ta biết, con định giải quyết cô nương Ngụy gia trong cung thế nào?”

Nhắc đến Ngụy Lăng, Kỷ Minh Thần đen mặt đi một nửa: “Nàng quá nhiều toan tính, không phải nàng nhìn trúng nhi thần, mà là thân phận và địa vị của nhi thần. Loại nữ tử như thế nhi thần không cưới nổi. Cho nàng thêm chút của hồi môn rồi tìm cho nàng một nhà tốt là được.”

Minh Ý cười nhạt: “Bây giờ thì nghĩ thông rồi à, vậy tại sao ban đầu lại đuổi cô nương Hải gia xuất cung?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.