—
Ánh nắng chiếu lên rêu xanh, gió xuân thoang thoảng, trong rừng bóng nắng loang lổ.
Kỷ Ý Thần đứng từ xa nhìn Hoa Thanh và Lý Thiếu Lăng đứng cùng nhau. Hoa Thanh say rượu dựa vào thân cây lau nước mắt, còn Lý Thiếu Lăng khoanh tay đứng đó, giọng trầm lắng.
“Chính ngươi rõ trong lòng ngươi nghĩ gì, đừng nói nàng là học tử của ta, dù là người chẳng liên quan gì, hành vi của ngươi thế này, ta cũng sẽ ngăn cản.”
Kỷ Ý Thần ngây người, vội vàng tìm một gốc cây che mình, tò mò liếc trộm về phía họ.
Hoa Thanh đã không còn vẻ ngoan ngoãn như trước, khuôn mặt trông có phần dữ tợn: “Ta có hành vi gì? Ta có hành vi gì! Nàng ngưỡng mộ ngươi, ta cũng ngưỡng mộ ngươi, tại sao ta phải kém nàng một bậc, ngay cả áo màu thiên thanh cũng không được mặc?”
Lý Thiếu Lăng cau mày: “Ngươi nhất quyết theo ta đến đây, chỉ để tranh giành với điện hạ?”
“Ta không hiểu, ngươi có tiền đồ, tại sao cứ nhất định phải dính dáng đến nàng!” Hoa Thanh mắt say mờ mịt ngước nhìn gã, nước mắt lưng tròng: “Chẳng lẽ ngươi không rõ, nếu thành phò mã rồi thì từ nay sẽ không còn đường vào triều đình nữa sao?”
Lý Thiếu Lăng im lặng.
Kỷ Ý Thần đứng sau cây run rẩy một lúc mới sực nhớ ra, sư trưởng của nàng là người rất có hoài bão, nếu thật sự vì lòng tham của nàng mà thành phò mã, thì cả đời này chỉ có thể làm kẻ phụ thuộc của nàng, không thể vào triều đình, không thể phong hầu bái tướng.
Vậy trong lòng gã, là thích nàng, hay trách nàng?
Lòng nàng bắt đầu rối loạn, nàng nín thở rút lui.
Lý Thiếu Lăng liếc thấy tà áo của nàng—— cũng không phải mắt gã tinh, mà là cái cây gầy yếu đó hoàn toàn không che được thân hình mập mạp của Kỷ Ý Thần. Nàng còn cho rằng mình giấu kín không một kẽ hở, từng bước dựa vào thân cây và bụi hoa mà lén lút bước ra ngoài.
Gã nhìn mà không nhịn được cười thành tiếng.
Hoa Thanh tức tối trừng mắt nhìn gã: “Ngươi còn cười? Là ai đã nói với ta mười năm công danh, mai kia triều đình, là ai đã nói nam nhi phải cao tám thước đền đáp thiên hạ, không vướng bận chuyện nhi nữ tình trường? Bây giờ ngươi như thế này là gì?”
“Phải, là gì nhỉ.”
Nhìn theo bóng dáng thiên thanh đang đi xa, Lý Thiếu Lăng nhướn mày: “Ta cũng muốn biết.”
Gã thân cận với nàng là do Bệ hạ ép buộc, trong lòng gã vốn không muốn, thậm chí từng oán giận hoàng quyền áp bức, cũng giận nàng bá đạo ngang ngược. Ai ngờ sau khi tiếp xúc mới phát hiện, nàng chỉ là một thiếu nữ đơn thuần không biết gì, vì mang danh công chúa nên muốn gì cũng có người dâng đến.
Bao gồm cả gã.
Khi nhận sự tốt bụng của gã, nàng chắc chắn không biết gã sẽ phải đánh đổi những gì. Còn bây giờ, nếu nàng biết, liệu gã có còn đường sống không?
Kỷ Ý Thần không còn tâm trạng dự tiệc, mang gương mặt tái nhợt mệt mỏi trở về cung.
Nàng nhìn mình trong gương đồng, đặt tay lên ngực tự hỏi, với bộ dạng này của nàng liệu có đáng để gã từ bỏ tiền đồ mà tiếp cận nàng không?
Không cần nghĩ cũng biết câu trả lời là không.
Nàng nhớ lại phụ hoàng mẫu hậu, nhớ đến sự sủng ái mà mình nhận được, dần dần cũng hiểu ra sự thay đổi đột ngột của sư trưởng chắc hẳn là do phụ hoàng hoặc hoàng đệ ép buộc.
Nghĩ thế, bị nàng nhắm đến quả là xui xẻo thật.
Giờ nàng có thể đến gặp phụ hoàng, xin người tha cho Lý Thiếu Lăng, nàng sẽ không cần vị phò mã này nữa.
Nhưng mà… nhưng mà…
Nước mắt trào lên trong mắt Kỷ Ý Thần.
Nàng không nỡ.
Nếu từ chối phụ hoàng, nàng e rằng cả đời này sẽ không thể nói chuyện với gã nữa, càng không thể gần gũi, lắng nghe giọng nói dịu dàng của gã.
Trận chiến giằng xé trong đầu, nàng ôm chăn, đau khổ đến mức không chịu nổi.
***
Ngày hôm sau, công chúa Trường Lạc không đến Nguyên Sĩ Viện để học.
Lý Thiếu Lăng nhìn vào chỗ trống của nàng nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên, nghĩ thầm đây là một cô nương tốt, biết kiềm chế bản thân, để người khác được yên ổn.
Nhưng, niềm vui của gã chỉ kéo dài được ba ngày.
Ba ngày sau, Trường Lạc quay lại Nguyên Sĩ Viện.
Không những trở lại, mà còn mang đến một đĩa lớn thịt lợn rừng nướng.
“Đây là món đầu tiên ta học làm.” Nàng cười, mắt híp thành một đường: “Sư trưởng nếm thử nhé?”
Nụ cười trong mắt Lý Thiếu Lăng dần tan biến.
Đúng vậy, lần đầu tiên một thiếu nữ rung động thật khó để buông bỏ, nàng là công chúa, mọi thứ đều dễ dàng có được, sao có thể dễ dàng để hắn đi?
Gã lạnh lùng gắp một miếng thịt nếm thử.
Công bằng mà nói, thịt nướng vừa phải, không khô cũng không dai, phần nạc và mỡ cũng cân đối. Nhưng, trên mặt gã không hề có biểu hiện khen ngợi hay vui mừng, chỉ bình thản nói: “Đa tạ công chúa ban thưởng.”
Trường Lạc sững lại, cụp mi mắt xuống, không nói gì.
Sau đó, Lý Thiếu Lăng lần lượt nhận được chiếc áo ngoài đầu tiên nàng tự tay may, đĩa điểm tâm đầu tiên nàng làm, và bát canh đầu tiên nàng hầm.
Nguyên Sĩ Viện có thực đơn chung, nhưng không ai biết Lý Thiếu Lăng không thích ăn hành lá. Vậy mà không hiểu Trường Lạc từ đâu nghe được điều này, kể từ đó mỗi sáng nàng đều mang bữa sáng và bữa trưa đến cho gã, đều là những món nàng chuẩn bị kỹ lưỡng, không dính một chút hành lá.
Lý Thiếu Lăng lạnh mặt muốn từ chối, nhưng vì nàng nấu quá ngon, hợp khẩu vị của gã, nên gã chỉ có thể cười gượng mà tạ ơn.
Hải Lan nhìn thấy Trường Lạc ân cần như vậy, cau mày kéo nàng lại nói: “Ngươi là công chúa, sao có thể hạ thấp thân phận như vậy.”
Trường Lạc cúi đầu, khẽ đáp: “Ta không muốn để lại điều gì hối tiếc.”
Hải Lan không hiểu, còn Trường Lạc thì bỏ đi.
Hành động này của nàng, ai cũng biết nàng dành tình cảm cho Lý sư trưởng, vì vậy Lý Thiếu Lăng cũng không ít lần bị trêu: “Phò mã gia tương lai, còn hai năm nữa công chúa đến tuổi cập kê, đến lúc đó ngươi và ta chắc chẳng có cơ hội gặp nhau nữa, tranh thủ bây giờ còn thời gian, mau cạn chén đi.”
Mười sáu tuổi là độ tuổi mà luật pháp Thanh Vân quy định cho nữ tử được gả, nhìn sự si tình của công chúa Trường Lạcthế này, chắc chắn đến lúc đó sẽ xin Bệ hạ ban hôn.
Lý Thiếu Lăng trầm mặt, không đáp lại.
Gã bắt đầu điên cuồng tu tập, ra sức nghiền ngẫm những kế sách trị quốc, đạo làm quan, như thể đang nuôi dưỡng một giấc mơ.
Càng học, gã càng cảm thấy bất mãn.
Trường Lạc vui vẻ đến tìm gã, gõ cửa phòng rồi nói với gã: “Ngày mai là sinh thần của ta, phụ hoàng mẫu hậu sẽ tổ chức tiệc trong cung, ngươi…”
“Ta không đi.” Gã lạnh lùng đáp.
Trường Lạc sững người, chớp mắt: “Ngươi bận việc khác sao?”
“Đúng vậy, ngày mai cũng là sinh thần của Hoa Thanh, ta đã hứa với nàng từ trước rồi.” Gã nhìn khuôn mặt bụ bẫm của nàng, cười mỉa mai: “Xin lỗi điện hạ.”
Trái tim thắt lại, Trường Lạc lúng túng lùi bước: “Không sao, là ta nói hơi muộn, vậy ngươi—”
Nàng định nói, vậy sau khi ăn tiệc bên Hoa Thanh xong, liệu ngươi có thể đến gặp ta không.
Nhưng Lý Thiếu Lăng chưa nghe hết đã đóng sầm cửa lại.
Bụi trên cửa rơi xuống, phủ lên mũi nàng.
Trường Lạc sững sờ trong chốc lát, nhưng nàng cũng không nói gì, lủi thủi rời đi.
Lý Thiếu Lăng biết nàng sẽ không mách tội gã nên trước mặt nàng gã càng không thèm che giấu cảm xúc của mình. Dù sao gã cũng không còn tương lai, sao còn phải tươi cười với nàng?
Ngày mai vốn không phải sinh thần của Hoa Thanh, nhưng cho dù không phải, gã vẫn sẽ đến và dành cả ngày với nàng.
Sinh thần của công chúa Trường Lạc thực sự là được sủng ái, toàn bộ hoàng cung sẽ ăn mừng, thậm chí trên phố cũng treo đèn kết hoa, giống như đón một lễ hội vậy.