Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Đầu ngón tay run lên, sau đó nhanh chóng nhét mảnh giấy vụn vào trong vạt áo ở ngực. Minh Ý lau mặt, lập tức biến thành một tiểu mỹ nhân yếu đuối đáng thương, mắt phượng rưng rưng, khóe mắt ửng đỏ, cứ như vậy nghênh đón người đột nhiên vén rèm xe.
Nàng kêu lên một tiếng, như thể bị kinh hãi tột độ, một bên giơ tay che mặt, một bên gấp gáp thở dốc.
“Đại nhân làm gì vậy!” Tuân ma ma ở bên ngoài quát lớn: “Đây là xe của nữ quyến Kỷ phủ!”
Người vén rèm xe sững người, vội vàng lui ra, đứng bên xe chắp tay hành lễ: “Là tại hạ thất lễ, vừa rồi…”
Vừa rồi rõ ràng có một luồng dao động nguyên lực, và nó vô cùng quen thuộc.
Mạnh Dương Thu không nhịn được lại nhìn vào xe ngựa một lần nữa.
Nữ quyến không thể có nguyên lực, đặc biệt là nữ quyến của Kỷ Bá Tể, bởi vì từ trước đến nay hắn chỉ thích những người yếu đuối.
Phải chăng là do bản thân vất vả tìm kiếm đích tử Minh gia, nhất thời lơ là, cảm nhận sai lầm?
Nghe thấy tiếng nức nở vang lên từ trong xe ngựa, Mạnh Dương Thu cảm thấy hối hận, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ liên tục tạ lỗi: “Là ta nóng vội thất thố, xin phu nhân thứ lỗi, ngày khác ta nhất định sẽ đến Kỷ phủ bồi tội với đại nhân.”
Tuân ma ma trừng mắt nhìn hắn vài lần, mới vén rèm xe đi vào an ủi Minh Ý: “Là Mạnh đại nhân đang làm việc ở phủ Tư Phán, cử chỉ khó tránh khỏi thô lỗ, cô nương đừng sợ hãi.”
Mạnh Dương Thu ở phủ Tư Phán thành Mộ Tinh, cũng là thứ tử của phủ Hiền Vương, Minh Ý đã gặp hắn tại Đại hội Lục thành, nàng cũng không dám thử thách thị lực của người này, chỉ ôn tồn nói: “Chúng ta đi nhanh thôi, nếu phía trước có tửu lầu ngon, chúng ta có thể đến đó để giải tỏa tâm trạng.”
Tuân ma ma thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp lời: “Phía trước có một tửu lầu lâu đời tên là Hoa Biệt Chi, cô nương có thể đến đó nếm thử điểm tâm.”
“Được.”
Xe ngựa đi về phía trước, Mạnh Dương Thu đứng yên tại chỗ, hơi ngượng ngùng nhìn lòng bàn tay của mình.
Cũng không thể trách hắn, trước đây hắn giao thủ với đích tử Minh gia là Minh Hiến, liên tiếp bảy năm đều không thể vượt qua mười hiệp. Năm nay hắn thấy mình tiến bộ không ít, muốn thử lại, ai ngờ Minh Hiến lại mất tích không rõ tung tích.
Điều này còn khó chịu hơn cả việc để hắn thua.
Thở dài một tiếng, hắn xoay người lên ngựa, tiếp tục đi phủ Tư Phán để báo cáo nhiệm vụ.
Minh Ý nghe tiếng vó ngựa sau lưng càng ngày càng xa, thân thể luôn căng thẳng mới có thể thả lỏng.
Lười biếng dựa vào gối mềm, nàng cúi đầu suy tư.
Phản ứng của Mạnh Dương Thu đã nhắc nhở nàng, tuy đã thay đổi diện mạo, nhưng nguyên lực của mỗi người đều có cách vận hành riêng, rất dễ bị người khác nhận ra, đặc biệt là những người quen thuộc với nàng.
Chưa giao thủ với Kỷ Bá Tể thì còn đỡ, nhưng… cũng không phải nàng khoe khoang, nói thế nào nhỉ, Lục thành ở Thanh Vân Giới này, người bại dưới tay nàng đã lên đến hàng trăm, hàng nghìn. Nếu nàng quen biết đối phương thì còn đỡ, có thể che giấu, nhưng nếu có người nàng không nhận ra, thì sẽ không hay.
Phải nghĩ ra cách.
“Đã đến Hoa Biệt Chi.” Bên ngoài có người báo cáo.
Minh Ý lấy lại tinh thần, Tuần ma ma dìu nàng xuống xe, nhìn ngắm xung quanh.
Tửu lầu cao bốn tầng, lầu son gác tía, nguy nga tráng lệ, tám chiếc đèn lồng đỏ thêu chỉ vàng treo hai bên, mười hai hầu nữ đứng hai bên cửa, khách quý ra vào rất nhiều, nữ quyến cũng không ít.
Nàng đột nhiên che miệng hỏi Tuân ma ma: “Ta ra ngoài ăn uống, tiền cũng là do đại nhân cho sao?”
Tuân ma ma bật cười: “Ghi vào sổ sách của đại nhân là được.”
“Vậy được.” Nàng lập tức ung dung đi vào trong, tìm một gian phòng riêng ngồi xuống, gọi một bàn đầy ắp các món sơn hào hải vị, sau đó kéo theo một đám nha hoàn bà tử ngồi xuống, cười tủm tỉm nói: “Đều là đại nhân mời khách, mọi người không cần khách sáo.”
Thông thường, khi quý tộc ra ngoài ăn uống, nha hoàn phải đứng bên cạnh để phục vụ, chỉ được nhìn mà không được ăn, đột nhiên được ban cho ân huệ này, các nha hoàn vui mừng khôn xiết, liên tục tạ ơn.
Tuân ma ma biết thói quen này của Minh Ý, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: “Tuyệt đối không thể để những người khác trong phủ biết được, họ sẽ nghĩ rằng ngài là người dễ bắt nạt, cho phép bọn chúng được voi đòi tiên.”
“Sao có thể chứ.” Minh Ý rót rượu cho bà: “Ngay cả Tuân ma ma cũng nể mặt ta, họ chỉ nghĩ ta là người dễ gần thôi.”
Ai mà không thích nghe một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy nịnh nọt chứ, Tuần ma ma cười khẽ, nhận lấy rượu rồi uống.
Các nha hoàn ban đầu còn có chút câu nệ, nhưng thấy Minh Ý thực sự là người tốt bụng, không ngăn cản họ gắp bất cứ món nào, họ cũng dần dần trở nên bạo dạn hơn.
Minh Ý liên tục rót rượu cho Tuân ma ma: “Ta không quen thuộc với chủ phủ, sau này còn phải nhờ Tuần ma ma chiếu cố.”
“Tuân ma ma ăn thức ăn đi.”
“Nghe nói nhi tử của Tuân ma ma sắp thành hôn rồi, đến lúc đó ta sẽ đến mừng.”
Tuân ma ma bị nàng nịnh hót đến mức cực kỳ vui vẻ, uống liên tục vài chén.
Món ăn ở tửu lầu này rất ngon, rượu cũng thơm nồng, chưa đầy nửa tiếng, những nha hoàn bà tử trên bàn đều đã say khướt, bắt đầu nói lảm nhảm.
Mặt Minh Ý cũng ửng đỏ, nàng sờ bụng mình, lảo đảo đứng dậy: “Ta muốn đi nhà xí.”
Tuân ma ma thấy vậy định đi theo nàng, nhưng mấy nha hoàn say rượu quấn lấy Tuân ma ma nói chuyện lặt vặt trong phủ, Tuân ma ma lơ là một chút, Minh Ý đã biến mất.
Phục dịch trong tửu lầu này rất chu đáo, đi nhà xí cũng có nha hoàn dẫn đường, nên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Tuân ma ma vẫy tay ra hiệu, ngồi lại ghế, cầm ly rượu tiếp tục trò chuyện với các nha hoàn.
Minh Ý lảo đảo đi đến nhà xí, khi quay lại, có một tiểu tư¹ chưa từng gặp qua đang đợi bên ngoài.
¹Nam đầy tớ
“Mời bên này.” Hắn hơi khom người, hành lễ theo phong cách thành Triều Dương.
Minh Ý hừ lạnh, vẫn giả vờ say rượu đi theo hắn.
Bước lên tầng ba, nàng rõ ràng cảm nhận được xung quanh bị người khác đặt kết giới, một luồng nguyên lực mạnh mẽ đang dò xét từng người trên lầu.
Nàng không chút do dự hất tay, đánh tan luồng nguyên lực đang dò xét mình.
“Ha ha ha!” Cánh cửa phòng vang lên, người bên trong cầm chén rượu cười đến rung người: “Đã đến bước này rồi, tính khí của Minh đại nhân vẫn tệ như vậy.”
Minh Ý lảo đảo bước vào phòng, đóng sập cửa, quay người lại, khuôn mặt lạnh tanh: “Là ngươi.”
Đơn Nhĩ thu lại nụ cười, nhẹ nhàng khuất: “Đại nhân sao lại thất vọng như vậy, ta làm gì sai sao?”
“Làm sao ngươi biết ta ở đây?” Nàng nheo mắt.
“Đại nhân quả là quý nhân hay quên.” Đơn Nhĩ lắc đầu: “Tất cả linh thú cấp cao ở thành Triều Dương đều do ta tạo ra.”
Giữa thành Triều Dương và thành Mộ Tinh có một biển mây rộng lớn, cần có linh thú cấp cao mới có thể bay qua. Việc Minh Ý rời khỏi thành Triều Dương đúng là không ai biết, nhưng có người mượn linh thú của gã mà không nói là đưa cho ai, gã đã đoán được.
Thành thật mà nói, gã cũng tìm kiếm nàng ở thành Mộ Tinh rất lâu mới tìm được. Minh đại nhân không hổ là Minh đại nhân, dù mất đi nguyên lực thì vẫn vô cùng thông minh. Nếu không phải vô tình gặp được ở hiệu vải, gã cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm được nàng.
Minh Ý không kiên nhẫn: “Muốn làm gì thì nói thẳng.”
“Đại nhân thật là không hiểu phong tình, ta đặc biệt chuẩn bị rượu ngon, ngài nhìn cũng không nhìn một cái.” Đơn Nhĩ cười nói: “Đừng căng thẳng như vậy, vừa ăn vừa trò chuyện nhé.”
Năm ngón tay khẽ siết chặt, Minh Ý cách bàn rượu dùng nguyên lực bóp lấy cổ gã.
Nguyên lực đó màu trắng tinh khiết, lực đạo hung bạo, là thứ độc nhất vô nhị của đích tử Minh gia – Minh Hiến.
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Phim “Bảy kiếp may mắn”, thân phận của nhân vật Cẩm La do Lư Dục Hiểu đã đoạt xá của ai? (8 ký tự, viết cách, viết hoa theo thể thức tên riêng, có dấu)