—
Bất Hưu lắc đầu, cố gắng gạt đi suy nghĩ kỳ quặc vừa lóe lên.
Hắn đã chứng kiến biết bao nhiêu giai nhân vây quanh chủ tử, chủ tử luôn chỉ đùa giỡn, lừa gạt họ, cũng từng khiến hắn tin tưởng rồi thất vọng. Có thể lần này chủ tử chỉ diễn xuất tinh vi hơn mà thôi.
Nhất định là vậy.
Gật đầu, Bất Hưu lấy lại bình tĩnh, bắt đầu ra lệnh cho gia nô dọn dẹp phòng ngủ trong phủ.
Chủ tử đột nhiên trở về, trong phủ cũng không có chuẩn bị gì cả, thấy cô nương vừa đến chủ phủ, tất cả gia nô đều thấy hoang mang, tụ tập ở sân sau nói chuyện, thậm chí mở sòng cược hỏi xem cô nương này có thể ở lại phủ bao lâu. .
Đúng lúc này Tuần ma ma đi đến, liếc nhìn số tiền họ đã đặt cược, nhỏ giọng nói: “Vị này ở trong phủ không cần lưu ý phép tắc gì cả, không cần gọi dậy sớm, cũng không cần dạy dỗ quy củ, nhưng cũng phải cẩn trọng, không để nàng ấy đến gần thư phòng.”
Mọi người nghe xong lời này càng thêm khó hiểu, không cần phải học quy tắc, đây là người được sủng ái, nhưng không được phép vào thư phòng, thì cũng không được coi là người của mình.
Đối với chủ tử, cô nương này rốt cục có quan trọng hay không?
Đêm đó, người hầu ở chủ phủ đều suy nghĩ về vấn đề này.
Minh Ý ngủ rất ngon, ngày hôm sau tỉnh dậy đã không thấy Kỷ Bá Tể ở bên cạnh, nhưng trên bàn đã bày sẵn bữa trưa ngon lành.
Đôi mắt nàng sáng lên nhưng trước hết vẫn tắm rửa sạch sẽ, trang điểm, thay y phục xong mới ngồi xuống.
“Sáng sớm đại nhân đã vào nội viện, dặn lão nô xem tiểu cô nương thiếu gì, hôm nay mua thêm.” Tuân ma ma múc một bát cháo yến cho nàng.
Nàng nhấp một ngụm thơm phức, cười híp mắt: “Đại nhân thật chu đáo, biết dùng tổ yến sẽ có tác dụng làm đẹp.”
Ăn hai miếng, nàng lại bổ sung: “Không thiếu thứ gì, nhưng nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, để ma ma dẫn ta đi khắp nơi cũng tốt.”
Khu này tập trung nhiều nhà phú quý, ra vào đa số đều là phu nhân nhà quyền quý.
Tuân ma ma gật đầu, tìm cho nàng vài gia nô hiền lành rồi chuẩn bị xe.
Kỳ thật nếu là ở nhà khác, những người như nàng sẽ chẳng khác gì hạ nhân, sẽ không bao giờ có được đãi ngộ như vậy. Nhưng Kỷ Bá Tể quả thật là người có danh tiếng tốt, đối với những cô nương theo mình chưa bao giờ keo kiệt. Chỉ cần hắn còn thích một ngày, thì sẽ thêm một ngày nhận được đãi ngộ của chính thất phu nhân.
Một người như vậy, thật sự không nữ nhân nào không muốn đi theo.
Minh Ý cảm thán thủ đoạn cao minh của mình, ăn xong một bữa ăn ngon lành, nghỉ ngơi một lúc rồi thay y phục đi ra ngoài.
Hôm nay thời tiết đẹp, trên đường phố có rất nhiều tiểu thư phu nhân, đủ loại váy áo rườm rà và trang sức lấp lánh khiến người ta hoa mắt.
Minh Ý tùy ý chọn một cửa hiệu, vừa mới ngồi vào trong, chờ chưởng quầy mang thức uống ra, liền nghe tiếng nói từ gian phòng bên cạnh vọng sang: “Triệu đại nhân nhà ngươi cũng xui xẻo thật, vừa mới qua tiết đã liên tiếp gặp phải án mạng, mà còn xảy ra ngay dưới mí mắt của Đại Tư.”
Nàng sửng sốt, tao nhã xắn tay áo uống trà, sau đó lặng lẽ nhích mông về phía tấm bình phong.
“Thì ra là vậy, hôm qua hắn về thu dọn đồ đạc, bảo rằng sẽ ở phủ Tư Phán một tháng, ta đã biết chẳng lành rồi.” Một nữ tử khác thở dài, “Vụ án trước đây tuy Đại Tư không truy cứu, nhưng cũng tỏ ra không vui, ai ngờ lại xảy ra chuyện này…”
“Đó là nén ruột của Đại Tư, vụ trước Đại Tư còn chẳng nỡ động đến hắn, giờ lại chết đột ngột thế này, nếu không phá được án, e rằng sẽ rất thảm.”
“Vụ gì cơ?”
“Cái này mà ngươi cũng không biết? Chính là vụ án ba năm trước của Mạnh thị.”
Cái chết của Mạnh thị không được minh bạch. Mặc dù lời đồn đại trong dân gian cho rằng bà ta qua đời vì bệnh, nhưng những mệnh phụ phu nhân trong thanh đều biết, bà bị Đại tư phát hiện có hành vi vượt quá giới hạn nên mới bị vội vàng xử tử.
Triệu phu nhân sau khi nghe xong mới hiểu ra: “Ý của ngươi là, Mạnh thị và vị thân vương này…”
“Suỵt, chuyện cũ rồi, giờ không nên bàn tán nữa. Ta chỉ thấy, chuyện như vậy Đại Tư đều nhịn được không trừng phạt Vương gia, lần này đương nhiên sẽ không để ông ta chết không minh bạch.”
Triệu phu nhân nghe thấy càng thêm lo lắng, liên tục thở dài.
Còn bên này, Minh Ý chăm chú dỏng hai tai lên lắng nghe.
Tề Bách và Mạnh thị thực sự có quan hệ? Nhưng trước đây Kỷ Bá Tể chẳng phải đã nói bà ta bị oan, lại còn liên lụy cả Mạnh gia, nên hắn mới muốn trả thù hay sao?
Chẳng lẽ Kỷ Bá Tể bị lừa?
Nàng chớp mắt ngơ ngác.
“Chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Năm nay chúng ta lại không lấy được ba hạng đầu của Đại hội Lục Thành, buộc phải cống nạp cho các thành khác vô số thứ. Tuy vẫn còn nhiều thứ có thể mua được, nhưng chúng ta vẫn nên tranh thủ mua trước đi, để sau này lỡ lại không thể mua được.” Phía bên cạnh lại đổi chủ đề.
Minh Ý nghe xong hơi mím môi.
Ba tên đầu bảng của Đại hội Lục Thành năm nay, cũng không có thành Triều Dương.
Những năm trước, thành Triều Dương là nơi thu thập cống phẩm, nhưng năm nay lại phải cống nạp cho các thành trì khác, không biết những người ở đó cảm thấy thế nào.
Thanh Vân Giới là nơi mà năng lực sản xuất kém, con người lại không ưa giao thương. Cứ mỗi năm, thông qua Đại hội Lục Thành, ở đây lại phân chia thành thượng tam thành và hạ tam thành. Hạ tam thành buộc phải cống nạp số lượng lương thực, gia súc, vải vóc lụa là khổng lồ cho thượng tam thành, số lượng nhiều đến mức ảnh hưởng đến đời sống người dân. Do vậy, mỗi năm, mỗi thành trì đều dốc hết sức mình để giành chiến thắng.
Thành Mộ Tinh vốn đã quen với thất bại, nhưng Thành Triều Dương thì khác, đây là lần đầu tiên họ chịu thua.
“Cô nương, tất cả loại vải thượng hạng ngài muốn xem đều ở đây.” Tên hầu mang vào một mâm đồ vật, cười nói giới thiệu.
Minh Ý định thần lại, ra hiệu cho nha hoàn phía sau cầm đến xem.
Nào ngờ, tên này lại rất nhiệt tình, trực tiếp cầm một khúc lụa tuyết nhét vào tay nàng: “Thứ này chỉ còn lại phần cuối cùng này thôi. Nếu cô nương thích thì phải chọn ngay.”
Lụa tuyết mềm mại này có kẹp một mảnh giấy.
Minh Ý nhướn mày, bình tĩnh cầm tờ giấy trong lòng bàn tay, sau đó chán ghét nhìn khúc lụa tuyết: “Những thứ này mà cũng xem như trân bảo đưa đến trước mặt ta. Xem ra cửa hiệu của các người không muốn làm ăn với ta.”
Nàng tức giận đứng dậy bước ra ngoài. Tên hầu vội xin lỗi đủ cách nhưng vẫn không giữ được nàng.
Tuân ma ma biết tính nết kiêu kì của nàng nên cũng không bất ngờ. Chỉ dìu nàng lên xe đến cửa hiệu khác.
Tấm màn buông xuống, Minh Ý liếc nhìn tờ giấy trên tay.
Nàng nghĩ sẽ nhìn thấy nét chữ quen thuộc, dù sao ở thành Mộ Tinh này, nàng cũng chỉ quen biết người đó. Ai ngờ, khi mở mảnh giấy ra, trên đó lại là nét chữ xa lạ kỳ quặc mà nàng chưa từng thấy.
“Minh đại nhân, đã lâu không gặp, ta vô cùng nhớ ngài. Hôm nay vô tình gặp lại, mong ngài nể tình đến gặp ta hàn huyên tâm sự.”
Đồng tử Minh Ý co rụt lại, nàng nhanh chóng xé tờ giấy thành từng mảnh, không nhịn được vén rèm lên, quay đầu nhìn lại tiệm vải.
Tên hầu vừa nãy đang đứng ở cửa chào nàng theo kiểu của thành Triều Dương.
“…” Minh Ý buông rèm xuống, lạnh người.
Nàng bị phản bội.
Ở đây không mấy người biết sự tồn tại của nàng, bọn họ đều là người cùng chung hoạn nạn. Vốn dĩ nghĩ rằng không chút sơ hở, không ngờ lại vấp ngã ở chỗ này.
Nàng đã thành một kẻ vô dụng, nhưng những người này vẫn không có ý định buông tha cho nàng.
Minh Ý tức giận siết chặt tay, đang định dùng nguyên lực nghiền nát tờ giấy vụn này thành tro, đột nhiên cảm nhận được một luồng nguyên lực cực mạnh từ bên ngoài truyền đến, sau đó có người hét lên: “Ai đang ở trong xe!”