Nhập Thanh Vân

Chương 26: Minh cô nương quả thật là một giọt nước qua cũng không lọt




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Phải nói rằng chỉ có nam nhân mới hiểu nam nhân nhất. Minh Ý chỉ nhìn Kỷ Bá Tể một cái là biết, ngang ngược đối với hắn không có tác dụng, chỉ cần giả vờ, càng yếu đuối càng tốt, càng nhu mì càng tốt, hắn mới thích.

Quả nhiên, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, hắn lộ vẻ hối lỗi, nắm lấy tay nàng nhẹ giọng nói: “Lần sau đại nhân sẽ không như vậy nữa.”

Minh Ý đúng lúc thu lại vẻ mặt, mềm mại dựa vào lòng hắn.

Chỉ cần nàng có danh phận, chuyện này có thể làm giá thêm, tiếc là nàng không có, nhưng mà vậy cũng không tệ rồi.

Đang định làm nũng thêm, Kỷ Bá Tể đột nhiên hỏi: “Phòng này ở tầng hai, sao nàng lại lên tầng ba?”

Minh Ý cụp mắt, rầm rì một tiếng: “Vừa nãy đi thay y phục, kết quả tiểu tư dẫn đường nhớ nhầm chỗ, nô tỳ lại hơi choáng váng nên không nhận ra, mới đi nhầm đường.”

Hắn nghe xong nhướn mày, nhưng không nói gì, thấy mặt nàng đỏ bừng, bèn nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo trước ngực nàng, muốn cho nàng thoáng mát.

Nhưng, tay vừa đặt lên, Minh Ý đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn.

Động tác rất đột ngột, cả hai đều sững sờ.

“Đại nhân~” Minh Ý là người đầu tiên phản ứng lại, tay trượt một cái ngón tay liền luồn vào kẽ ngón tay hắn, xoay người nói, “Đây là bên ngoài, không tốt…”

“Nàng nhét thứ gì trong ngực vậy?” Hắn lạnh lùng cắt ngang lời nũng nịu của nàng.

Minh Ý toát mồ hôi hột sau lưng.

Mảnh giấy vụn mà nàng quên tiêu hủy trước đây vẫn còn ở trong ngực, tuy đã xé nát nhưng ghép lại vẫn có thể nhìn ra chữ.

Tuyệt đối không thể để hắn phát hiện ra.

Minh Ý cắn răng, nắm lấy vạt áo cùng mảnh giấy vụn, rồi kéo xuống, giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Cái gì vậy?”

Kỷ Bá Tể nheo mắt, định tách tay nàng ra, ai ngờ những nha hoàn bà tử đang ngủ trên bàn lại bị giọng điệu hơi nghiêm túc của họ đánh thức.

Tuân ma ma là người đầu tiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Kỷ Bá Tể một cái, sau đó nửa quỳ hành lễ: “Lão nô thất lễ.”

Bà vừa tỉnh, những nha hoàn lười biếng khác cũng lục tục tỉnh dậy. Minh Ý thấy vậy, vội vàng giả vờ e thẹn, che vạt áo và đứng dậy từ trong lòng hắn.

Tay Kỷ Bá Tể bỗng trống rỗng, cau mày nhìn Tuân ma ma: “Sao lại đến đây uống rượu?”

Tuân ma ma cúi đầu: “Vốn là đi dạo hiệu vải để xem y phục, ai ngờ trên đường gặp được Mạnh đại nhân, làm cô nương sợ hãi, lão nô mới đưa cô nương đến đây uống chút rượu để giải tỏa tâm trạng.”

Chẳng phải nàng chủ động muốn đến đây sao?

Sắc mặt hắn hơi dịu xuống, lại hỏi: “Mạnh Dương Thu? Sao lại làm nàng sợ hãi?”

“Có lẽ Mạnh đại nhân đang điều tra vụ án, không nói một lời liền vén rèm xe ngựa.”

Điều này thật kỳ lạ, Mạnh Dương Thu tuy còn trẻ, nhưng hành xử luôn cẩn trọng, sao lại vén rèm xe của nữ quyến.

Hắn quay đầu nhìn Minh Ý.

Tiểu cô nương này tưởng hắn đang truy cứu trách nhiệm của nàng, chân mềm nhũn liền quỳ xuống, hoảng hốt nói: “Nô tỳ đã dùng tay áo che chắn, cũng không quá thất lễ, chỉ là hành động của Mạnh đại nhân có phần thiếu cân nhắc.”

Nàng mím môi, uất ức nhìn hắn một cái, lại bực bội thu hồi ánh mắt, cúi đầu chờ hắn trách móc.

Người không biết còn tưởng hắn là kẻ hung thần ác sát, không biết lý lẽ.

Kỷ Bá Tể khẽ cười, kéo người đứng lên và giao cho Tuân ma ma: “Gần đây bên ngoài không yên ổn, bà đưa nàng về sớm đi.”

“Vâng.” Ma ma đáp.

Hắn khẽ vuốt ve má nàng, rồi bước ra khỏi cửa, có lẽ là để tiếp tục bữa tiệc dang dở.

Minh Ý cũng không nán lại, ngoan ngoãn đi theo Tuân ma ma.

Khi họ vừa bước ra khỏi cửa, Kỷ Bá Tể liền sai Bất Hưu gọi vài nha hoàn và một tiểu tư đến hỏi. Sau khi hỏi han, hắn mới phát hiện ra Minh Ý không hề nói dối, quả thực là vì say rượu, muốn đi nhà xí, đi thay y phục, và khi quay lại cũng đúng là do bị dẫn nhầm đường.

Có lẽ trong ngực nàng thực sự không giấu gì, chỉ là hắn quá đa nghi.

Lắc đầu, hắn quay lại chỗ ngồi.

Hầu rượu bên cạnh còn muốn tiến đến gần, Kỷ Bá Tể giơ tay ngăn lại: “Gần đây trong phủ có người rất hay ghen tị, trên người không nên dính son phấn, xin thứ lỗi.”

Hắn cười ôn tồn tao nhã, dù là từ chối cũng khiến người ta không thể trách móc.

Mấy người trên bàn tiệc nghe vậy, không nhịn được trêu chọc: “Chuyện gì vậy, đến Kỷ đại nhân cũng có ngày biết thu tâm?”

“Cũng không trách hắn, loại son phấn bình thường¹ nơi tửu lầu này không thể sánh bằng Minh cô nương thanh tao như trăng rằm.”

¹nghĩa bóng chỉ những người nữ nhi tầm thường.

Kỷ Bá Tể chỉ cười, cúi đầu uống rượu.

“Nói đến chuyện gần đây, tốt nhất chúng ta nên ít dính líu đến những người trong yến tiệc. Ta nghe Tư Phán nói, lần này Bình Vương chết rất kỳ lạ, có lẽ có liên quan đến vũ cơ hắn gặp trong bữa tiệc.”

“Lại là vũ cơ à?”

“Ai biết được chứ, Bình Vương ăn uống đều có hoạn quan thử độc bên cạnh, lại ở cùng một chỗ, duy nhất thay đổi chính là vũ cơ bên cạnh hắn. Chỉ là, Tư Phán đã tra khảo hai lần, vũ cơ kia thì một mực nói không biết gì, hoặc là tố cáo người khác, nói người bên cạnh Bình Vương lúc đó không phải là mình.”

“Chẳng trách Đại Tư ra lệnh giải tán các vũ cơ trong Tư Lạc Phường.”

“Hừ, vậy sau này chẳng phải không được xem múa nữa rồi sao.”

“Xem múa quan trọng hay mạng sống quan trọng?”

Mấy người cười ha hả, lại kéo Kỷ Bá Tể uống rượu.

Nhưng Kỷ Bá Tể nghe mà lòng lại khẽ động.

E rằng sắp tra đến Minh Ý rồi.

Hắn không lộ ra vẻ gì, ăn xong bữa tiệc.

Đợi về đến phủ, hắn gọi Tuân ma ma đến, nghĩ rằng dù sao cũng phải giúp Minh Ý xóa bỏ một số dấu vết, ai ngờ Tuân ma ma lại nói: “Minh cô nương làm việc gọn gàng, không những không đi đường thường vào nội viện, mà còn khiến cho nội nha chủ động che giấu cho nàng.”

“Lão nô đã tra qua, tỷ muội của nàng trong cung là Chương Đài có quan hệ mờ ám với chưởng sự lại mang thai. Do không muốn bị trừng phạt vì trốn khỏi yến tiệc, nên bất kể người trong lao có tố cáo Minh cô nương thế nào, Chương Đài vẫn luôn nói rằng họ ghen tị, lúc đó chính nàng đi dự yến tiệc, không liên quan đến Minh cô nương.”

“Triệu Tư Phán đã kiểm tra sổ sách ra vào hai lần, lại triệu tập hoạn quan và người phụ trách ghi chép tên họ của các vũ cơ khi đó, ghi chép đều là tên họ của vũ cơ Chương Đài.”

Lúc này bà mới hiểu ra vì sao Minh Ý lúc đó nhất quyết bắt bà đi đưa thư trước, rồi tự mình đến nội viện.

Kỷ Bá Tể ánh mắt sâu thẳm: “Nàng quả thật biết sắp xếp.”

“Lão nô cũng rất kinh ngạc.” Tuân ma ma không nhịn được gật đầu: “Tuổi tác này mà có thủ đoạn như vậy, quả là không phải hạng tầm thường.”

“Vậy nên hôm nay, thực sự là bà đề nghị đến Hoa Biệt Chi?” Hắn hỏi.

“Đúng vậy.” Tuân ma ma gật đầu: “Vùng lân cận đó, chỉ có Hoa Biệt Chi là lão nô quen thuộc thôi. Chuyện này… có gì không ổn sao?”

Nhẹ nhàng lắc đầu, Kỷ Bá Tể chống cằm than thở: “Ta chỉ nghĩ, nàng làm việc cẩn thận chu đáo như vậy, liệu có một ngày nào đó cũng lừa gạt ta hay không.”

Tuân ma ma hiểu ra, chủ tử từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt, ngoài bản thân ra, cũng chỉ tin tưởng một số người, có cảnh giác với người không quen biết là điều rất bình thường, nhưng…

Bà cười: “Minh cô nương giờ đã là người của ngài, nói không chừng sau này còn phải sinh con đẻ cái, phản bội ngài có lợi ích gì chứ.”

“Ai mà biết được.”

Đổi tay chống cằm, hắn nhìn vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ, nheo mắt suy nghĩ, dù sao hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng nàng.

Tuyệt đối không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.