Nhập Thanh Vân

Chương 27: Thông đồng làm chuyện xấu




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Vì Tư Lạc Phường liên quan đến nhiều vụ án mạng, bị Đại Tư giải tán để ổn định lòng quan.

Chương Đài vừa rời khỏi nội viện thì đã đến đại trạch đưa thiếp mời báo tin vui cho Minh Ý.

Khi Minh Ý đi ra nghênh đón, liền thấy nàng ấy không hề che giấu mà đeo khăn che trán thêu hoa dành riêng cho thai phụ, ưỡn cái bụng chưa lộ rõ, khuôn mặt hạnh phúc đi về phía nàng.

“Ngươi quả là người mang lại may mắn.” Nàng ta kéo nàng lại thì thầm: “Trước đây còn không biết phải làm sao, ai ngờ Đại Tư lại giải tán Tư Lạc Phường, Hứa chưởng sự đã đón ta về phủ của hắn. Hắn nói đợi ta sinh con xong sẽ cưới ta.”

Minh Ý đuổi nha hoàn đi, nháy mắt với Chương Đài: “Ngươi nên cảm ơn Bình Vương, ông ta mới là người mang lại may mắn cho ngươi.”

“Xì xì xì, ta đang mang thai, ngươi đừng nói những chuyện rùng rợn như vậy.” Chương Đài rùng mình: “Ngươi không biết Tề Vương chết thảm như thế nào đâu, đến giờ mà Tư Phán Đường vẫn chưa tra được nguyên nhân cái chết.”

Làm sao mà tra được chứ, loại độc dược được pha trộn từ hương liệu của thuốc nhuộm Mộc Lan Thanh và thứ trong chén thuốc của Tề Bách, đến bản thân nàng cũng không biết là độc gì. Huống hồ Tề Bách còn là thân vương, không thể mổ bụng để kiểm tra thực hư, manh mối duy nhất của vụ này chỉ có Vinh Tâm, vũ cơ hầu bên cạnh gã lúc đó.

Nàng biết Vinh Tâm nhất định sẽ khai ra nàng, nhưng Triệu Tư Phán cũng không có bằng chứng. Có Kỷ Bá Tể ở đây, nhiều nhất cũng chỉ đến hỏi nàng vài câu, không thể làm gì khác.

Trước mắt, nàng chỉ cần giữ chân Chương Đài là được.

“Ngươi hiếm khi đến đây, ở lại với ta vài ngày nhé.” Minh Ý nói: “Trong phủ có nhiều yến sào và nhân sâm bổ dưỡng, ngươi cứ ăn thoải mái, dù sao cũng không tốn tiền đâu.”

Chương Đài nghe vậy, mắt sáng lên: “Vậy ngươi đừng chê ta ăn nhiều nhé.”

Minh Ý mỉm cười, rộng rãi dẫn Chương Đài đến khách viện.

Thật là trùng hợp, Chương Đài chân trước vừa đến, chân sau Triệu Tư Phán đã dẫn theo Mạnh Dương Thu đến, cùng Kỷ Bá Tể ngồi ở hoa sách¹ trò chuyện.

¹Kiểu như phòng khách bây giờ

“Lần trước đã xúc phạm Minh cô nương, tại hạ đặc biệt đến đây để xin lỗi Kỷ đại nhân.” Mạnh Dương Thu chắp tay.

Kỷ Bá Tể cũng không tính toán với hắn, uống một ngụm trà coi như qua chuyện, nhưng lại không nhịn được nên vẫn hỏi thêm một câu: “Lúc đó ngươi phát hiện ra điều gì mà lại thất thố như vậy?”

Mạnh Dương Thu ngượng ngùng sờ gáy: “Ngươi cũng biết đó, ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Minh Hiến, không đánh với hắn một trận, ta không cam tâm, cho nên… Hôm đó ở trên đường, ta có chút nhập ma, tưởng rằng đã phát hiện ra nguyên lực của Minh Hiến, thực ra là hiểu lầm.”

Minh Hiến là nhi tử mà Minh gia vô cùng tự hào, Minh Ý tuy cũng mang họ Minh, nhưng họ này rất phổ biến, đã lưu truyền hàng nghìn năm. Trong số dân thường cũng có không ít người mang họ Minh, huống hồ nàng lại là nữ nhi, thực sự không liên quan gì nhiều.

“Chẳng qua nói cũng khéo thật, lần tra án này, ta lại phải tìm Minh cô nương hỏi chuyện.” Triệu Tư phán khẽ thở dài: “Kỷ đại nhân không phiền chứ?”

“Có gì mà phiền chứ, ta và người trong phủ đều là người quang minh chính đại, đại nhân dù có ngày nào cũng đến đây uống trà cũng không sao.” Kỷ Bá Tể mỉm cười, ra lệnh cho Bất Hưu: “Đi mời Minh cô nương đến đây.”

Bất Hưu nhận lệnh.

Bất Hưu cũng tham gia vào việc này, tuy nhiều lần đại nhân ở trước mặt hắn khen ngợi lần này Minh cô nương làm việc rất đẹp, nhưng Bất Hưu luôn cảm thấy, là người vợ của gia đình, làm sao có thể toan tính nhiều như vậy? Ví dụ như Chương Đài và chưởng sự chính là những mối nguy tiềm ẩn rất lớn, một khi phản bội, tội danh của nàng sẽ được xác định, đến lúc đó đại nhân muốn cứu nàng cũng khó.

Tuy nhiên, vừa rẽ vào tiểu viện treo bảng “Lưu Chiếu Quân”, Bất Hưu đã nhìn thấy Chương Đài đang ngồi bên cạnh Minh Ý cười khúc khích.

Bất Hưu: “…”

Sự khinh thường trong mắt hắn cuối cùng cũng thu lại một chút.

“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Bất Hưu đến, Minh Ý lên tiếng trước.

Bất Hưu đứng bên cửa, chắp tay với nàng: “Triệu Tư Phán và Mạnh đại nhân đã đến hoa sảnh, đại nhân mời ngài qua đó trò chuyện.”

Minh Ý hiểu ý, mỉm cười đứng dậy, vỗ vai Chương Đài đang đột nhiên lo lắng: “Đừng sợ, ta đi rồi về thôi.”

“Nhưng liệu ông ta có hỏi ngươi…” Giọng Chương Đài càng lúc càng nhỏ, nhưng Minh Ý vẫn nghe rõ.

“Yên tâm đi, chúng ta không làm gì cả, chỉ thay y phục nhảy múa thôi, đâu có giết người.” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Chương Đài: “Có Kỷ đại nhân bảo vệ mà.”

Câu nói cuối cùng này khiến Chương Đài thả lỏng, nàng ấy gật đầu, tiễn Minh Ý ra ngoài. Bất Hưu âm thầm đổi vị trí, đứng cạnh canh gác, nàng cũng không hề để ý, chỉ tiếp tục tò mò nhìn quanh.

Minh Ý quay lại phòng, đeo khăn che mặt rồi đem điểm tâm vào hoa sảnh.

“Nghe nói Triệu đại nhân đến, tiểu nữ đặc biệt chuẩn bị một ít điểm tâm, mong chuộc lỗi với đại nhân.” Nàng tiến lên, mỉm cười đặt đĩa lên bàn thấp giữa Triệu Tư Phán và Mạnh Dương Thu, sau đó ôm khay hành lễ.

Phong thái đoan trang, lời nói ôn tồn, nhưng tấm khăn che đi nửa khuôn mặt, làm Mạnh Dương Thu không cách nào nhìn thấy dung nhan thực sự.

Mạnh Dương Thu vốn cũng là người trẻ tuổi, không tiện nhìn chằm chằm vào thiếp thất của người khác, nghe vậy chỉ gật đầu ra hiệu rồi thôi.

“Minh cô nương khách khí rồi.” Triệu Tư Phán có hơi ngại: “Năm lần bảy lượt làm phiền, mong cô nương đừng để trong lòng.”

“Triệu đại nhân đến để xử lý chính sự, sao có thể nói là làm phiền.” Nàng quay lại bên cạnh Kỷ Bá Tể, ngoan ngoãn quỳ gối xuống: “Chẳng hay lần này Triệu đại nhân đến đây muốn hỏi điều gì?”

Triệu Tư Phán nhìn Kỷ Bá Tể một cái, thấy vẻ mặt hắn thoải mái, bèn lên tiếng hỏi: “Ngươi có quen Vinh Tâm không?”

Minh Ý gật đầu, lại nhăn mũi: “Trước đây tiểu nữ ở nội viện, không ít lần bị nàng ta bắt nạt.”

“Vì sao?”

“Còn vì sao nữa, đương nhiên là vì tiểu nữ sinh ra đã xinh đẹp.” Minh Ý nghiêm túc nói: “Vũ cơ cạnh tranh dựa vào nhan sắc và vóc dáng, nàng thua kém ta về mọi mặt, sao có thể để ta sống yên ổn.”

Triệu Tư Phán ho khan một tiếng.

Lời này cũng không sai, nàng quả thực xinh đẹp động lòng người, nhưng nói thế nào nhỉ, thái độ và giọng điệu này, bỗng chốc làm ông ta cảm thấy không ai hợp với Kỷ Bá Tể như nàng.

“Nói vậy, hai người trước đây đã có mâu thuẫn.” Ông ta điều chỉnh sắc mặt: “Nhưng Minh cô nương, Vinh Tâm nói rằng chiếc váy màu Mộc Lan Thanh kia là của ngươi.”

Mộc Lan Thanh rất hiếm, vũ cơ bình thường không dễ mua được, nhưng khéo thay, Vinh Tâm vốn là nữ nhi của phú thương, vào nội viện làm vũ cơ cũng chỉ là để có thể kết thân với nhà quyền quý, ai có Mộc Lan Thanh đều kỳ lạ, chỉ có nàng có thì không kỳ lạ.

“Xin đại nhân minh giám, khi nô tỳ làm vũ cơ, thực sự là trắng tay, làm sao có thể mua được váy Mộc Lan Thanh?” Minh Ý cụp mi, giọng điệu uất ức: “Cũng nhờ được Kỷ đại nhân che chở, nô tỳ mới có được chỗ che mưa che nắng, nhưng Kỷ đại nhân gần đây cũng không tặng nô tỳ váy Mộc Lan Thanh, nếu đại nhân không tin, cứ tra sổ sách vãng lai giữa phủ này và hiệu vải là rõ.”

Mặc dù không biết Kỷ Bá Tể sẽ làm thế nào, nhưng Minh Ý tin rằng, một người như vậy, nếu đã sớm có ý định dùng váy màu Mộc Lam Thanh để phạm tội, thì tuyệt đối sẽ không mua một cách đàng hoàng từ hiệu vải.

Mạnh Dương Thu ở bên cạnh ghi chép lời khai, vừa ghi vừa cảm thấy, cô nương này nói chuyện thật là ẻo lả, mềm mại như chim oanh, chẳng trách Kỷ Bá Tể thích.

“Hóa ra là như thế.” Triệu Tư Phán gật đầu, “Vậy ta sẽ theo hướng hiệu vải mà điều tra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.