Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Muốn thuần phục một người, cần phải tạo cho hắn một thói quen.
Thói quen này tốt nhất là ngoài dự đoán nhưng lại có thể khơi gợi cảm xúc của hắn, khiến hắn liên tục mong chờ, đồng thời cũng không khiến bản thân quá mệt mỏi.
Minh Ý chọn cách ra bên ngoài sân chờ hắn về.
Đại trạch Kỷ phủ tọa lạc ở cuối phố Nhị Cửu, ít người ngoài qua lại, tuy rộng rãi nhưng khi trời tối lại không có nhiều đèn đuốc, phải đi đến bên ngoài cách Kỷ phủ mười trượng mới nhìn thấy ánh sáng.
Minh Ý thay áo choàng lụa mỏng màu tô mơ, vén lên màn che bằng lụa mỏng màu sương giá, tay cầm chiếc đèn lồng lưu ly màu hoa mật ong đính ngọc trai, chọn một vị trí có thể nhìn thấy đường cong khuôn mặt đẹp nhất của hắn khi xe ngựa rẽ vào, đứng đó yên lặng chờ đợi.
Tuân ma ma đi theo sau Minh Ý không xa, cảm nhận gió đêm, hơi cau mày: “Cô nương nên mặc y phục dày hơn.”
Minh Ý cười nhẹ: “Như vậy là vừa rồi, ta không lạnh.”
Càng là váy áo mỏng manh càng dễ bị gió đêm thổi bay, tạo nên khung cảnh mơ hồ như mộng.
Kỷ Bá Tể không cần một người nữ tử xấu xí chờ hắn ở cửa. Hắn muốn một giai nhân khiến hắn say mê ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Màn che bằng lụa mỏng trên cánh tay bị gió thổi bay ra sau, toát lên vẻ tiên khí. Áo choàng được cài chặt bằng những chiếc khuy thêu hoa văn tinh xảo, lại mang đến cho người ta cảm giác hiền hậu đoan trang, rất có cảm giác gia đình. Minh Ý ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn màu cam càng thêm rạng rỡ như ngọc.
Tất cả những điều này đều nằm trong sở thích của Kỷ Bá Tể.
Vì vậy, khi Kỷ Bá Tể ngồi xe thú trở lại, khi bóng dáng nàng lọt vào tầm mắt hắn, ánh mắt hắn đã thay đổi.
Hắn ngồi thẳng người dậy, nhìn nàng chằm chằm, chưa đợi xe thú đến gần, liền xoay người xuống xe, đi nhanh đến trước mặt nàng: “Sao nàng lại ở đây?”
“Hôm nay đại nhân cho người truyền lời rằng sẽ về muộn.” Minh Ý cười rạng rỡ: “Nô tỳ nghĩ rằng giờ này sao đã tắt, đường đi không có ánh sáng, đại nhân lại đi xe thú không có hiên che, nên muốn đến cầm đèn cho đại nhân.”
Nàng ôm lấy cánh tay hắn, thuận tay đưa cho hắn chiếc đèn lồng, nũng nịu nói: “Không ngờ vận may lại tốt đến vậy, vừa ra ngoài đã gặp được đại nhân.”
Mắt sáng răng trắng, trong mắt chỉ có hắn.
Kỷ Bá Tể lần đầu tiên bị người ta nhìn chằm chằm đến mức có chút lúng túng, hắn giọng điệu bình thản, nhưng tay lại hơi siết chặt: “Lần sau đừng đợi nữa, bên ngoài vừa tối vừa lạnh.”
“Được.” Minh Ý ngoan ngoãn đáp lời.
Tuy đã đáp lời, nhưng tối hôm sau vẫn như vậy.
Đến ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, Kỷ Bá Tể không còn lải nhải chuyện bảo nàng đừng đợi nữa, mà tiện tay mua cho nàng một chiếc áo choàng, hoặc là mang về một vài món đồ trang sức.
Chỉ là, dường như người bên cạnh không thích ứng được.
Hôm nay vừa uống rượu xong với Ngôn Tiếu, Kỷ Bá Tể có chút say, vừa muốn lên xe lại dừng lại, liếc nhìn con đường yên tĩnh bên ngoài, sau đó quay đầu hỏi Ngôn Tiếu: “Gần đây ngươi có kiếm được món đồ chơi thú vị nào không?”
Ngôn Tiếu ý tứ sâu xa: “Có vài cô nương đến từ thành Phi Hoa…”
“Ta không cần người.” Hắn ngắt lời Ngôn Tiếu, khoát tay: “Những thứ khác thì sao?”
Ngôn Tiếu giật mình, rất là không hiểu: “Ngoài người ra, còn có thứ gì mà ngươi có thể thấy thú vị?”
Kỷ Bá Tể khinh thường nhìn Ngôn Tiếu: “Trong đầu ngươi ngoài nữ tử còn có thể có gì? Ta nói là đồ vật, hoặc là đồ gì đó khéo léo, nếu không thì đồ trang sức cũng được.”
Nghe thế nào cũng giống như quà mang về cho ai đó.
Ngôn Tiếu không hiểu: “Trước đây khi đi chơi, ngươi chưa bao giờ quan tâm đến ai như vậy đâu. Tạm thời không nói đến việc mang quà về, ta còn phát hiện ra dạo này ngươi đến cả hầu rượu trong tiệc cũng không thèm ôm nữa, sao vậy, lẽ nào thật sự bị Thư Trọng Lâm nói đúng, muốn thu tâm rồi?”
Kỷ Bá Tể cười khẽ: “Làm sao có thể.”
Chỉ là mỗi lần đối diện với ánh mắt mong chờ của nàng, hắn lại cảm thấy có chút ngượng ngùng nên mới mang quà về để báo đáp thôi.
Hơn nữa, dù món quà là gì, Minh Ý đều rất vui vẻ, đón nhận nó bằng đôi mắt sáng ngời, lại mềm mại ôm lấy cánh tay hắn, khiến hắn cảm thấy ấm lòng.
Món quà không đáng giá cũng chẳng là gì.
“Nói ít thôi, có hay không?” Hắn gõ vào thanh gỗ ngang trên xe ngựa.
Ngôn Tiếu lắc đầu: “Ngoài thảo dược ta đây không có gì cả, ngươi đi ra phố xem thử đi.”
Đến giờ này rồi, các cửa hiệu trên phố đã sớm đóng cửa rồi.
Kỷ Bá Tể cau mày, ra lệnh cho người đánh xe đi tìm kiếm xung quanh, lượn quanh hơn nửa giờ, cũng chẳng thấy gì.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể quay về.
Nhưng khi quay về thì bất ngờ trời đổ mưa lớn, Kỷ Bá Tể dùng Minh Vực che chắn toàn bộ xe ngựa, vô cùng dễ dàng, nhưng hắn lại nhớ đến tiểu cô nương đang chờ ở cửa.
Nàng không có nguyên lực, với trận mưa lớn như vậy, dù có che ô cũng sẽ bị ướt, hôm nay e rằng sẽ không chờ nữa.
Dù sao hắn cũng không có quà, nếu nàng không đợi thì tốt hơn.
Hắn nghĩ vậy, nhưng lại không nhịn được nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.
Bốn phía tối đen như mực, con kỳ lân màu bạc của hắn điềm tĩnh bước đi phía trước, tiếng mưa ồn ào, con đường lầy lội, gió lại lớn, tất cả mọi thứ đều khiến tâm trạng con người không được tốt đẹp.
Gần đến trạch viện, hắn vô thức liếc mắt sang hướng khác, không nhìn về phía cửa.
Ai ngờ, ánh sáng màu cam ấm áp xuyên qua màn mưa, chiếu thẳng vào khóe mắt hắn.
Tim hắn co lại, rồi lại từ chảy ra, Kỷ Bá Tể quay đầu lại, nhìn thẳng vào nàng.
Minh Ý mặc chiếc váy xếp li rộng màu ngọc bích Xuân Chiết Chi, khoác chiếc áo choàng màu Đằng Thanh mà hắn vừa tặng, một tay cầm đèn lồng hình chim hỷ thước tám cạnh, một tay khẽ vén váy, đang đứng kiễng chân lo lắng nhìn về phía hắn.
Tuân ma ma cầm ô đứng say lưng che cho nàng, nhưng cũng không có tác dụng gì, cả hai đều ướt hơn nửa.
Nhìn thấy hắn, nàng thả lỏng, vui vẻ vẫy tay chào hắn.
Đồng tử co lại, hắn lập tức giơ tay, một Minh Vực to lớn rơi xuống trên đỉnh đầu nàng, ngăn cách nàng với màn mưa.
Hơi thở mạnh mẽ phả vào mặt, Minh Ý có chút hoảng hốt, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười tiến về phía hắn: “Còn lo đại nhân không có ô, lại quên đại nhân nguyên lực vô biên.”
Tóc có dính một vài giọt nước, nàng vẫn cười: “Không ngờ vận may lại tốt đến vậy, vừa ra ngoài đã gặp được đại nhân.”
Nói dối, nhìn bộ dạng nhếch nhát này, tuyệt đối không phải vừa ra ngoài, chỉ là không muốn hắn lo lắng.
Kỷ Bá Tể hơi áy náy: “Ta hôm nay… không tìm thấy gì để mang về cho nàng.”
Minh Ý lơ đễnh vẫy tay: “Mưa to như vậy, có thể đi đâu mà mang cái gì chứ? Đại nhân về là tốt, nô tỳ sẽ đi phân phó người nấu nước gừng.”
Chẳng dính một giọt mưa nào, hắn uống nước gừng làm gì? Ngược lại là nàng, môi còn có chút tái nhợt.
Kỷ Bá Tể nhìn thấy lúm đồng tiền hiện lên trên khuôn mặt nàng khi cười, đột nhiên tâm trạng có hơi mất kiểm soát, cúi người bế ngang nàng lên, bước nhanh về phía trước.
“Ồ?” Minh Ý hoảng sợ, ôm chặt cổ của hắn, hơi hoang mang: “Ngài định đi đâu ạ?”
Kỷ Bá Tể không trả lời, một đường ôm người quay lại Lưu Chiếu Quân. Sau đó cởi bỏ chiếc váy ướt sũng của nàng, ôm nàng vào lòng, làm ấm cơ thể của nằng bằng nguyên lực.”
Nguyên lực của hắn mang màu đen tuyền, cứng rắn và dày đặc, vừa tuôn ra đã lập tức xua tan đi sự ẩm ướt và lạnh giá.
Minh Ý ngây người ra.
Đối với những người tu luyện nguyên lực, điều họ không muốn nhất chính là lãng phí nguyên lực, nhưng người này lại khác, rõ ràng chỉ cần tắm nước nóng là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng hắn lại dùng một lượng lớn nguyên lực.
Sức mạnh ấy tựa như bản thân hắn, quấn chặt lấy nàng, an ủi từng tấc da thịt.
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Phim “Bảy kiếp may mắn”, thân phận của nhân vật Cẩm La do Lư Dục Hiểu diễn xuất có thân phận là “gì” của tộc Ma La? (7 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu).