Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Kỷ Bá Tể nhìn Minh Ý.
So với trước đây, khi đối mặt với Triệu Tư Phán, nàng lại càng thêm bình tĩnh, nói dối không chớp mắt, còn có thể âm thầm dẫn dắt mọi người đi theo hướng mà nàng muốn.
Màu Mộc Lan Thanh như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không mua từ hiệu vải bình thường, Triệu Tư Phán có lật tung trời cũng không tra ra được hắn và nàng có nửa điểm nghi ngờ, nhưng nàng nói như vậy, khiến Triệu Tư Phán tiếp lời, vậy sau khi tra xong Triệu Tư Phán cũng không tiện lấy cớ nhân tình mà đến hỏi.
Không dựa vào nhân tình, quan hệ, chỉ xét về chức quan, Triệu Tư Phán muốn thẩm vấn hắn cần phải có lệnh của Đại Tư, mà Đại Tư sẽ không xé rách mặt với hắn trước Đại hội Lục thành lần sau.
Nói cách khác, Triệu Tư Phán sẽ không bao giờ đến làm phiền hắn nữa.
Thật là một người khiến người ta yên tâm.
Hai người Triệu, Mạnh đứng dậy cáo từ, Minh Ý thay hắn tiễn họ đến cổng rồi quay lại.
“Đến đây.” Kỷ Bá Tể vẫy tay.
Minh Ý chớp mắt, theo ý hắn ngồi vào ghế thái sư rộng lớn của hắn, cơ thể mềm mại dựa vào.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng véo mũi nàng: “Không sợ bọn họ thực sự sẽ tra ra được điều gì à?”
“Vậy thì đại nhân cũng vụng về quá rồi, sao có thể là người trong lòng nô tỳ được.” Nàng nhăn mũi, hừ hừ kiêu căng: “Đại nhân mà nô tỳ thích, thông minh tuyệt đỉnh, tính toán vô song, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy.”
Nàng vừa nói, vừa hếch cằm về phía hắn, vài lọn tóc uốn xoăn nhẹ nhàng nhô lên, trong mắt lấp lánh nụ cười rạng rỡ.
Kỷ Bá Tể nhìn thấy, trong lòng khẽ động.
Hắn cụp mắt, mím môi che giấu: “Thực sự cho rằng ta không gì là không thể làm à?”
“Đại nhân là bầu trời của nô tỳ, mà đã là bầu trời thì không gì là không thể.” Nàng gật đầu nói một cách đương nhiên, trong mắt tràn đầy sự tôn kính và tin tưởng.
Kỷ Bá Tể ít khi được ai đó ỷ lại, không phải là hắn không có năng lực, mà là những người có chút quen thuộc với hắn đều biết không thể dựa dẫm vào hắn, không ai đoán được hắn sẽ làm gì tiếp theo, cũng không ai biết lúc nào sẽ bị hắn vứt bỏ.
Nhưng Minh Ý, nàng rất thông minh, hiển nhiên cũng không khó để nhận ra điều này, nhưng nàng vẫn dũng cảm tiến đến gần hắn, đặt cược tất cả vào việc tin tưởng hắn.
Làm sao có thể có người vừa thông minh vừa ngốc nghếch như vậy?
“Đại nhân.” Nàng nhéo tay hắn: “Nô tỳ mới đến phủ trạch này, cũng chưa quen thuộc lắm. Nếu đại nhân hôm nay không có việc gì, có thể đi dạo với nô tỳ không?”
Hắn hơi do dự.
Đi dạo cùng các cô nương là chuyện nhàm chán nhất, lại phải nghe những chuyện vặt vãnh, hoặc là y phục trang sức của nhà ai đẹp, hoặc là tiểu thư nhà ai lại làm chuyện gì, hắn thực sự không thích.
Nhưng vì nàng vừa giúp hắn giải quyết một chút phiền phức nên Kỷ Bá Tể vẫn đứng dậy.
Mắt Minh Ý sáng lên, vui vẻ nắm lấy tay hắn: “Nô tỳ hiện giờ chỉ biết đây là Lưu Chiếu Quân, nhưng đi dọc đường mới thấy, chỗ này lớn thật đấy.”
“Tất nhiên là lớn rồi.” Hắn nhìn về phía sân trước: “Đây là do Đại Tư đặc biệt xây dựng cho một công thần, đáng tiếc người đó đoản mệnh, lại để ta nhặt được món hời.”
Do Đại Tư đặc biệt xây dựng, là một ngôi nhà lớn với ba gian ba chái, mười hai sân, vô số đình đài lầu các, đi vào trong rất dễ bị lạc đường.
Minh Ý cố gắng ghi nhớ con đường đã đi qua, lại tò mò như trẻ con chỉ vào sân nhà đi ngang qua hỏi: “Kia là gì?”
“Khố phòng¹.”
¹ Nhà kho
“Cái này thì sao?”
“Khách viện.”
“Ồ, to thật đấy, vậy khu kia thì sao?” Nàng chỉ tay về phía một sân nhà ngói xám.
Kỷ Bá Tể đột nhiên im bặt.
Hắn ôm lấy eo nàng, thì thầm hỏi: “Ý nhi tối nay có muốn cùng đại nhân dùng bữa không?”
Minh Ý chớp mắt, không hiểu sao hắn nói đến đây lại không nói nữa, muốn hỏi thêm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trong mắt hắn, nàng vẫn thức thời im lặng: “Đương nhiên là muốn cùng đại nhân dùng bữa.”
“Vậy thì đi chọn món ăn đi.” Hắn chỉ về hướng khác: “Trù phòng² ở đó.”
² Nhà bếp
“Được.” Nàng mỉm cười đáp lời.
Trên mặt đất phản chiếu bóng lưng xứng đôi của hai người, dù rằng ai cũng đều mang nặng lòng riêng.
***
Chương Đài được sắp xếp ở một gian khách viện nhỏ, lấy cớ thăm nàng, Minh Ý cũng có thể đi lại trong trạch tử, chỉ là phạm vi đi lại luôn bị hạn chế. Đến giờ nàng vẫn chưa biết thư phòng nằm ở đâu, càng không nói gì đến việc khu nhà ngói xám kia là gì, thế nên chuyện vẽ bản đồ vẫn mãi không tiến triển.
Khi nàng đi thăm Chương Đài, lại thấy nàng ấy đang rất hào hứng: “Người mà ngươi gả cho thật lợi hại, có thể cho ngươi sống trong một trạch viện như vậy!”
Minh Ý cười khổ, thầm nghĩ nếu nhà hắn nhỏ hơn, nàng cũng không đến nỗi bây giờ nằm mơ cũng thấy mình đi tìm đường vẽ bản đồ: “Đây không phải là gả cho người ta, đây chỉ là nơi cho ta tạm trú thôi.”
Chương Đài ngẩn người: “Ta thấy Kỷ đại nhân rất sủng ái ngươi, sao ngươi lại nghĩ như vậy.”
“Hắn thì sủng ái ai chứ.” Minh Ý kê tay sau gáy, nằm vào chiếc sập mềm mại bên cạnh Chương Đài: “Chỉ cần khiến hắn vui vẻ, ai cũng có thể được như vậy.”
Kỷ Bá Tể phong lưu là chuyện cả thành đều biết. Bây giờ bên ngoài còn mở sòng cá cược xem lần sau hắn thay người là khi nào.
Chương Đài thương cảm nhìn nàng, xoa xoa bụng mình rồi lại đưa ra chủ ý: “Vậy ngươi hãy sinh cho hắn một đứa con đi. Giống như ta, biết đâu đại nhân sẽ rước ngươi về nhà.”
Mẫu bằng tử quý³, có con rồi thì làm sao không có danh phận được chứ. Như Hứa chưởng sự nhà nàng ấy đây, chẳng phải cũng vì điều này mà bất chấp ý kiến của mẫu thân để cưới nàng ấy sao.
³Mẹ vinh hiển nhờ con. Câu nói của cổ nhân ngày xưa để nói về việc mẹ quý nhờ con. Trong các tộc đế vương, những phi tần sinh được con trai sẽ được phong vương, vị phi tử đó sẽ được theo con trai đến đất phong an hưởng tuổi già.
Nhớ đến Hứa chưởng sự, lòng Chương Đài cảm thấy có chút ngọt ngào.
Minh Ý nhìn biểu cảm của nàng ấy, im lặng không nói gì.
Chương Đài đang mang thai, Hứa Lam lại dám cho nàng ấy ở nhà người khác. Vừa nhìn đã thấy hắn ta cũng không quá coi trọng Chương Đài, nhưng lúc này người ta đang hạnh phúc, nàng sẽ không mở lời nhắc nhở, chỉ dẫn đến oán trách.
Đợi đến khi cô nương ngốc này nhận ra có điều gì không ổn, rồi tính đường lui cho nàng ấy cũng không muộn.
Vì vậy Minh Ý đổi chủ đề: “Phủ Tư Phán gần đây còn đến tìm ngươi không?”
“Đang muốn nói đến chuyện này đây.” Chương Đài thở dài: “Ban đầu đều định qua loa cho xong, ai ngờ Tư Phán Đường bọn họ có một tiểu đại nhân mới đến, khăng khăng cho rằng ta nói dối, vừa sai người đưa thư đến, bảo ta hai ngày sau đến nha môn một chuyến.”
Tim Minh Ý đập nhanh: “Vị tiểu đại nhân nào?”
“Hình như họ gọi là Tư Đồ gì đó, không nhớ rõ, nhưng nghe nói từ nhỏ đã nổi tiếng, năm tuổi thuộc lòng cả vạn chữ, chín tuổi phá án trộm bò, hiện nay mười lăm tuổi, đã vào Tư Phán Đường làm Ngỗ tác⁴ kiêm chức Tư tuần⁵, giúp Triệu Tư Phán điều tra vụ án.” Chương Đài có hơi lo lắng: “Ngươi nói hắn có thể phát hiện ra gì không?”
⁴Người khám nghiệm tử thi ngày xưa
⁵Tuần tra, canh gác, hỗ trợ điều tra vụ án
Minh Ý cau mày, lại lắc đầu: “Chỉ cần ngươi không nói hớ, hắn nhất định sẽ không phát hiện ra gì.”
“Ta chắc chắn sẽ không.” Chương Đài ôm chặt bụng: “Chẳng nói đến việc ta không muốn bán đứng ngươi, ngay cả bản thân ta cũng là một sợi dây thừng buộc chung với ngươi. Nếu bị người ta phát hiện ta lười biếng không đến dự yến tiệc tôn thân, ta cũng sẽ phạm tội nặng.”
Chính vì điều này mà Minh Ý mới yên tâm với nàng. Tình cảm của con người chưa chắc đã đáng tin cậy, nhưng lợi ích nhất định có thể ràng buộc tình cảm.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Nàng lấy lại chút sức lực, đứng dậy nói: “Cần gì thì nói với hạ nhân, họ đều có thể mang đến cho ngươi.”
“Được.” Chương Đài gật đầu.
Cửa đóng lại, Minh Ý đứng trong sân nhìn bầu trời đêm một lúc, luôn cảm thấy có gì không ổn, nhưng lại nghĩ không ra.
Lắc đầu, nàng quay về Lưu Chiếu Quân để thay y phục, ra cửa chờ Kỷ Bá Tể.