Nhập Thanh Vân

Chương 33: Thiếu niên thành thật




Cơ thể Minh Ý run rẩy, ngã sang một bên như cây liễu mềm, may là có Tuân ma ma kịp đỡ nàng.

Nàng bình tĩnh lại, rơi nước mắt: “Tỷ ấy đã hứa với ta sẽ không nói với người khác, tỷ ấy hứa rồi mà!”

Lê hoa đái vũ¹, thân hình nhỏ bé, ai nấy nhìn vào cũng đều thấy đau lòng.

¹Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Tư Đồ Lĩnh chăm chú nhìn nàng: “Minh tỷ tỷ, tỷ có thể nói rõ nội tình cho ta không?”

“Tiểu đại nhân minh giám.” Minh Ý lau nước mắt: “Ta và Chương Đài đều là vũ cơ của Ti Lạc Phường, vốn có chút giao tình với nhau. Sau khi ra khỏi nội viện, ta vẫn lo lắng cho tỷ ấy, nên đã nhân lúc Kỷ đại nhân bận rộn nhiều việc, trộm đến thăm.”

“Lúc đến ta mới hay tỷ ấy đang mang thai, không tiện đến yến tiệc tôn thân để múa. Lại thêm Ti Lạc Phường thiếu người, không thể trốn tránh, ta vì nể tình xưa nên mới đồng ý đi thay tỷ ấy. Tỷ ấy cũng đã hứa với ta tuyệt đối không tiết lộ chuyện này. Bởi vì… bởi vì ta đã là người của Kỷ đại nhân, nếu để ngài ấy biết ta lén lút đến yến tiệc dâng múa, ắt sẽ nghi ngờ lòng trung thành của ta, sau này ta không còn chỗ đứng nữa!”

Nàng khóc thật đáng thương: “Ta vốn có lòng tốt, sao tỷ ấy lại đối xử như vậy với ta!”

Những điều này Chương Đài cũng đã khai nhận, quả thật Minh Ý không nói dối.

Tư Đồ Linh suy nghĩ một chút: “Vậy Mộc Lan Thanh thì sao?”

“Cái váy đó thật sự không phải của ta, ngày hôm đó ta thay thế vị trí của Chương Đài. Chương Đài lại đứng ở vòng ngoài, đại nhân cứ hỏi những vị tôn thân dự yến tiệc hôm ấy xem có bao nhiêu người nhìn thấy, rõ ràng là Vinh Tâm mặc chiếc váy Mộc Lan Thanh đó.”

Minh Ý lau nhẹ nơi khóe mắt: “Màu sắc xinh đẹp như vậy, nếu là của ta sao ta lại không nhận chứ?”

“Bởi vì chiếc váy đó, rất có khả năng là hung khí hại chết Bình Vương.” Tư Đồ Lĩnh nhàn nhạt nói.

Tim Minh Ý đập mạnh, cụp mắt xuống.

Quả thật, tài không đợi tuổi.

Chỉ là, Tư Đồ Lĩnh thiên phú có thừa, kinh nghiệm vẫn còn thiếu sót, dễ bị người khác lừa gạt. Ví dụ như lúc này, chỉ cần nàng khóc lóc, ánh mắt của y lập tức dao động.

“Tiểu đại nhân nói như vậy, là muốn nhận định ta là hung thủ sao?” Vừa nức nở vừa run rẩy, nàng nói: “Ta chỉ là một vũ cơ, có thù oán gì với Bình Vương điện hạ, sao ta dám liều mạng hãm hại ngài ấy?”

“Ta không hề nói như vậy.” Tư Đồ Lĩnh liên tục xua tay: “Ý ta là, bộ váy múa kia có khả năng khiến Bình Vương trúng độc, nhưng người mặc váy múa chưa chắc đã có ý đồ xấu, chỉ cần tỷ tỷ nói rõ nguồn gốc của váy cho ta biết, chuyện này sẽ không liên quan đến tỷ tỷ.”

Minh Ý sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn hắn: “Ý của tiểu đại nhân là, để ta vu oan cho Kỷ đại nhân?”

Tư Đồ Lĩnh hoảng sợ đến mức run lên: “Không không không, ta không hề nói như vậy.”

“Nhưng mà, vốn dĩ không phải váy của ta, nhưng tiểu đại nhân lại bắt ta khai rõ nguồn gốc, chẳng phải là muốn đổ lỗi lên đầu Kỷ đại nhân sao?” Minh Ý nghiêng đầu, không hiểu mà hỏi: “Nếu không đổ lỗi, hung thủ sẽ chính là ta, lời nói vừa nãy, không phải là ý này sao?”

Tai đỏ bừng, Tư Đồ Lĩnh lắc đầu lia lịa: “Ta không hề nói như vậy.”

“Vậy, vậy là tiểu đại nhân muốn làm khó ta rồi.” Minh Ý lại khóc: “Bỏ qua chuyện váy của ai không nói, trước đây mọi người đều mặc váy của Mộc Lan Thanh, ai mà ngờ được có độc? Nếu có độc, lẽ ra phải cấm sớm chứ, sao còn để người ta mặc đi dự yến tiệc nội bộ tôn thân nữa?”

Nàng khóc nức nở, khóc thương tâm vô cùng, làm mặt Tư Đồ Lĩnh đỏ bừng, lúng túng không biết làm sao.

Y chỉ tra ra rằng mùi hương của lá cỏ nhuộm Mộc Lan Thanh và món canh dưỡng sinh mà Bình Vương thường dùng có thể tương khắc nhau, tạo thành một loại độc dược. Do đó, y muốn tìm hiểu thêm, không ngờ lại liên lụy đến Minh Ý.

Ngay lần đầu gặp gỡ tại phủ Cung Vương, y đã nhận ra Minh Ý là một nữ nhân vô cùng đặc biệt. Nàng có nguyên lực cao thâm, nhưng chỉ dùng để tự vệ chứ không khoe khoang, thậm chí còn nhường hết công lao cho y, để y được Kỷ Bá Tể khen ngợi.

Lời khen ngợi Kỷ Bá Tể dành cho y có thể chỉ là lời nói vu vơ, nhưng lại trở thành trợ lực cho y vào Tư Phán Đường. Ghi nhớ điều này, Tư Đồ Lĩnh không hề có ý định kết tội Minh tỷ tỷ hay Kỷ đại nhân. Chỉ là khi Chương Đài khai ra Minh Ý, y buộc phải đích thân đến hỏi.

Ai ngờ, lòng tốt lại thành ra làm chuyện xấu, khiến Minh tỷ tỷ sợ hãi.

Tư Đồ Lĩnh luống cuống một hồi, mới bảo Tuân ma ma đỡ Minh Ý dậy.

“Ta không có ý đó.” Hốc mắt y cũng ửng đỏ: “Cái chết của Bình Vương rất có thể chỉ là tai nạn, nhưng ngọn nguồn sự việc phải được làm rõ ràng mới có thể tấu lên được. Hiện giờ lời khai của Minh tỷ tỷ không khớp với Vinh Tâm và Chương Đài, ta…”

Tư Đồ Lĩnh mím chặt môi, nén cảm xúc lại, đứng ở đó, tay vò nhẹ vạt áo, cả người vừa đáng yêu vừa đáng thương, khiến Minh Ý không yên lòng.

Nàng đã bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà còn ở đây bắt nạt trẻ con.

Nụ cười nhẹ nở trên môi, Minh Ý đưa tay lau nước mắt: “Tiểu đại nhân anh minh, chuyện này nếu làm ầm ĩ lên, e là Kỷ đại nhân sẽ đuổi ta ra khỏi phủ…”

“Cái này…”

“Chiếc váy kia vốn dĩ không phải của ta, cũng chẳng liên quan đến Kỷ đại nhân. Nếu như bằng chứng không xác thực, xin tiểu đại nhân nương tay, tha cho ta một con đường sống.”

Tư Đồ Lĩnh cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng y biết, Minh tỷ tỷ còn khó xử hơn. Ban đầu chỉ muốn giúp đỡ tỷ muội, ai ngờ lại dính líu đến loại chuyện thế này. Nếu nói người vô tội trong chuyện này, chắc hẳn không ai vô tội hơn Minh tỷ tỷ.

Im lặng một hồi lâu, Tư Đồ Lĩnh thở dài: “Hôm nay tạm thời dừng ở đây đi, phủ của tỷ gặp chuyện, nên an ủi tinh thần mình mới phải.”

Minh Ý gật đầu, lại yếu ớt hỏi: “Chương Đài ở trong phủ Tư Phán có khỏe không?”

Đến nước này rồi, mà vẫn còn lo lắng cho người khác?

Tư Đồ Lĩnh hơi nhíu mày: “Nàng ta không biết bị điều kích thích gì, tâm trạng bất ổn, đang ở trong viện chờ xét xử thì liên tục la hét ầm ĩ, còn dùng bụng đụng vào góc bàn.”

Trong lòng bỗng run lên, Minh Ý vội vàng hỏi: “Ta có thể đi gặp tỷ ấy không?”

Đáng lý hai nhân chứng không nên gặp nhau để tránh việc thông cung¹, nhưng Tư Đồ Lĩnh hiểu Minh Ý chỉ đang lo lắng cho Chương Đài mà thôi.

¹Thông đồng bịa đặt lời khai.

Sau một thoáng chần chừ, y gật đầu: “Hai ngày sau.”

“Đa tạ tiểu đại nhân.” Minh Ý khom người, thành kính hành lễ với y.

Tư Đồ Lĩnh không nán lại lâu, chỉ sai người mang đi mấy chiếc rương cháy đen.

Bất Hưu nhìn theo, muốn ngăn cản, nhưng bị Minh Ý khẽ giơ tay chặn đường.

“Cô nương?” Hắn có chút lo lắng.

“Ta đã đốt sạch sẽ.” Minh Ý nhàn nhạt đáp: “Những chiếc rương họ mang đi không phải là gấm vóc do Cung Vương ban thưởng, chỉ là lừa gạt qua mắt mà thôi.”

Bất Hưu sửng sốt.

Trời gần tối, gió thổi tan làn khói lam trên đống đổ nát, Minh Ý đứng trong ánh chiều tà, cúi đầu, suy tư điều gì đó. Nàng đã gạt đi nước mắt, cũng thu lại dáng vẻ yếu đuối, cả người như một bụi tre xanh mướt không gãy, trong đôi mắt phượng lấp lánh ánh sáng.

Bất Hưu bỗng hiểu ra vì sao gần đây chủ tử lại thay đổi tính nết, không còn lưu luyến những cô gái lẳng lơ bên ngoài nữa.

Khi màn đêm buông xuống, Tuân ma ma đến dặn dò Minh Ý: “Hôm nay không cần ra đợi đại nhân, ngài ấy sẽ không về.”

Minh Ý gật đầu, nhưng vẫn trang điểm, chải chuốt như thường lệ, rồi đi ra ngã tư đường.

Tuân ma ma cau mày: “Cô nương làm vậy để làm gì?”

Ban ngày tuy có hơi nóng, nhưng khi mặt trời lặn trời sẽ trở nên se lạnh. Với thân thể yếu ớt của nàng, nhất định không thể chịu đựng được việc đứng suốt đêm.

“Đây là ý của đại nhân.” Minh Ý không quay đầu lại: “Làm phiền ma ma, đi tìm thêm người đến xem náo nhiệt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.