Nhập Thanh Vân

Chương 34: Có chút thay đổi




Tuân ma ma không hiểu nổi, có gì hay mà gọi người tới xem, để dân chúng thấy chỉ tổ bị người ta bàn tán nàng thất sủng. 

Nhưng Minh Ý rất kiên quyết, ăn mặc cẩn thận xong, liền đi ra chỗ ngã tư cũ đứng đợi.

Hôm nay phủ xảy ra hỏa hoạn, vốn đã có nhiều lời bàn tán, lại nhìn thấy một mỹ nhân tựa như tiên nữ đứng ở đó, bất kể ai đi ngang qua cũng sẽ kéo người bên cạnh hỏi han vài câu.

“Đây là ai vậy?”

“Có lẽ là mỹ thiếp¹ nhà Kỷ đại nhân, có thể là vì hỏa hoạn trong phủ mà phải chịu trách nhiệm, nên ra ngoài chờ để nhận tội.”

¹Gọi thiếp thất xinh đẹp trong nhà.

“Thật là, nhà nào có nữ nhi thì tốt nhất không nên cho đi làm thiếp người ta.”

Mọi người tuy nói vậy, nhưng vẫn không kìm được mà nhìn nàng thêm vài lần.

Giai nhân đẹp trong tựa ngọc tựa tuyết, e ấp đứng đó chờ đợi, ai mà nỡ lòng không quay lại?

Chỉ có Kỷ Bá Tể là nỡ lòng.

Hắn đứng trên tầng rực rỡ đèn hoa của Hoa Mãn Lầu, nắm tay hoa khôi, đang ném từng nắm tiền xu xuống dưới đất.

Phía dưới ánh đèn lồng rực rỡ, những đồng tiền xu màu vàng óng được xâu chuỗi bằng sợi dây đỏ thắm, tượng trưng cho tiền mừng dành cho đêm đầu tiên của kỹ nữ được mệnh danh là “hoa khôi”.

Dưới sân, đám người bán buôn, kẻ ăn người ở chen lấn nhau tranh giành, sau đó ngước nhìn lên vị khách quý trên lầu với ánh mắt đầy thèm muốn.

Hoa khôi e ấp nhưng cũng đầy kiêu hãnh, tựa vào ngực của quan viên họ Kỷ, khẽ vẽ vòng tròn bằng ngón tay trên ngực hắn ta và nũng nịu nói: “Đại nhân thật hào phóng!”

Hắn khẽ cười, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng ta, dịu dàng nói: “Đêm nay có tên trên bảng, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng.”

Nói rồi, hắn lại tung ra vài vốc tiền xu xuống dưới.

Bình thường, những người dân thường ít khi tham gia vào những sự kiện náo nhiệt như thế này, bởi vì tiền mừng trong chốn lầu xanh vốn không được thanh sạch cho lắm. Tuy nhiên, số tiền mà Kỷ đại nhân ban phát thật sự là quá nhiều, đến mức ngay cả những người đi đường cũng không thể kiềm chế được mà nhặt lấy vài đồng.

Và thế là, chuyện Kỷ đại nhân “mở hàng” đêm đầu tiên của hoa khôi đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

“Bẩm đại nhân, hỏa hoạn trong phủ đã dập tắt, hiện đang kiểm kê thiệt hại.” Bước đến sau lưng y, Bất Hưu khẽ hỏi: “Ngài có muốn quay về xem xét không ạ?”

Giơ tay gõ nhịp trên lan can, Kỷ Bá Tể khẽ ngâm một khúc nhạc, thản nhiên đáp: “Thôi không cần, cho người đến sửa sang lại, đợi hoàn tất ta sẽ về sau.”

Nghe vậy, hoa khôi Thanh Ly liếc nhìn y: “Phủ đệ đại nhân…”

“Chẳng sao cả.” Hắn khẽ nâng cằm nàng, ôn tồn nói: “Hiện giờ, nàng mới là điều quan trọng nhất.”

Nàng ta cúi đầu e ấp, lúng túng đẩy nhẹ hắn: “Nô tỳ xin đi tắm rửa thay y phục trước.”

Kỷ Bá Tể nhường đường, nhìn theo bóng người yểu điệu khuất dần. Vạt áo lụa mỏng lướt qua lòng bàn tay hắn, khơi gợi một cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Hắn khẽ cười, ánh mắt lấp lánh ý cười nhàn nhạt.

Trên lầu gió lớn, sau khi đám người tranh cướp tiền xu tản đi, cả con phố trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Phía xa, dãy phố Nhị Cửu le lói ánh đèn lờ mờ, hư ảo, khiến người ta không thể nhìn rõ.

Kỷ Bá Tể bỗng dưng hỏi: “Nàng ấy có nói gì không?”

Bất Hưu cúi người cung kính: “Minh cô nương nói rằng rương y phục do Cung Vương phủ tặng đã bị thiêu rụi hoàn toàn, xin ngài chớ lo lắng.”

Mặc dù đốt nhà kho là một kế sách vụng về, nhưng lại là cách thức hiệu quả nhất hiện giờ.

Nụ cười hiện lên trong mắt hắn, hắn hỏi: “Nàng ấy đốt bằng cách nào vậy?”

Tất cả mọi người trong phủ đều đi đến tiền viện, muốn âm thầm đốt là vô cùng khó khăn. Huống hồ, cố ý đốt nhà ắt hẳn phải dùng đến dầu mỡ, sau khi lửa tắt rất dễ bị phát hiện. Nhưng đến giờ phút này, vẫn không có chút tin tức nào.

Bất Hưu lắc đầu: “Nô tài đến trễ, không nhìn thấy. Tuân ma ma nói bà cũng không biết ngọn lửa bốc lên từ đâu. Khi mọi người đang ở tiền sảnh, kho hàng đột nhiên bốc cháy, không bắt được kẻ phóng hoa, sau khi lửa tắt, người của Tư Phán Đường đến xem cũng không phát hiện dấu vết bị phóng hoá, cuối cùng chỉ đành nói là do trời nóng nên bốc cháy.”

Kho hàng được xây dựng ở nơi vừa khô vừa tối, sao có thể vì trời nóng mà bốc cháy được? Chắc chắn là do nàng đã làm gì đó.

Nhưng, làm sao nàng biết được rương thưởng của Cung Vương sắp bị lục soát?

Mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng vui vẻ lại chiếm phần hơn.

Hắn thích người thông minh, người vừa đẹp vừa thông minh càng thích, người vừa đẹp vừa thông minh lại còn đặt hắn ở vị trí quan trọng trong lòng thì càng không phải bàn.

“Nàng ấy còn nói gì nữa?”

Bất Hưu nghi hoặc: “Vâng?”

Hắn khẽ tặc lưỡi: “Ta không về, chẳng lẽ nàng ấy không có lời nào nhắn nhủ sao?”

Chắc chắn sẽ uất ức hỏi hắn tại sao không về, sẽ hỏi hắn có phải có người khác rồi hay không.

Bất Hưu: “Không có.”

Kỷ Bá Tể: ?

Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu: “Sao lại không có?”

Hắn về hay không là một chuyện, nàng ấy có quan tâm hay không lại là chuyện khác.

Bất Hưu lắc đầu: “Tiểu nhân không biết, nhưng Minh cô nương vẫn đến ngã tư đường chờ ngài, hôm nay trên đường người đông, e rằng sẽ bị người ta bàn tán xôn xao.”

Lời nói mang theo chút khó hiểu, hắn cũng cảm thấy Tuân ma ma nói đúng, tại sao Minh cô nương lại phải làm thế. Nhưng kỳ lạ thay, Kỷ Bá Tể nghe xong, sau một thoáng sửng sốt lại bật cười lớn.

“Đại nhân?” Bất Hưu có chút khó hiểu.

Kỷ Bá Tể vịn lan can, cười suốt một lúc, trong mắt lấp lánh ánh sao: “Ta quả nhiên là nhặt được bảo bối trong bữa tiệc đó, vậy mà lại chọn được nàng về.”

Chuyện xảy ra đột ngột, vậy mà nàng cách xa như vậy lại có thể tâm linh tương thông với hắn. Nữ tử bình thường nào có được đầu óc linh hoạt như vậy, chỉ có nàng, mới nghĩ ra cách để phủi sạch quan hệ với hắn, giả vờ thất sủng, mới có thể vượt qua được kiếp nạn này.

Mấy người kia hiện tại đang tra đến trên người Minh Ý, là do nghi ngờ hắn có sai khiến Minh Ý hãm hại tôn thất, nếu hai người họ không hòa thuận, đến ngày mai dù có tố cáo trước mặt Đại Tư, cũng chỉ là chuyện một vũ cơ giết người, không thể liên lụy đến hắn. Một khi không thể liên lụy đến hắn, họ cũng không thể hiểu được động cơ giết người của nàng, tự nhiên cũng không thể định tội nàng.

Chuyện này nói ra thì dễ hiểu, nhưng nữ nhi vốn yếu đuối đáng thương, đột nhiên bị lạnh nhạt, ai có thể không đau lòng khổ sở?

Minh Ý không chỉ có năng lực, mà còn chủ động phối hợp với hắn, phơi bày sự lúng túng của bản thân trước mặt mọi người.

Gió thổi qua những chiếc đèn lồng bằng vàng treo bên hiên nhà, những mảnh đồng chạm trổ trên đèn va vào nhau kêu leng keng.

Kỷ Bá Tể mỉm cười nhìn hoa văn trên đó, bỗng dưng rất muốn mang về tặng Minh Ý. Chỉ là theo kế hoạch, nửa tháng tới hắn sẽ không về nhà.

“Thưa đại nhân, Thanh Ly cô nương đã chuẩn bị xong.” Một nha hoàn đến bẩm báo.

Thu lại tầm mắt, Kỷ Bá Tể đáp một tiếng, thu tay áo đi về phía phòng hai bước, lại có chút chán nản: “Bất Hưu, ta hơi mệt.”

Bất Hưu nghe vậy liền biết ý, khổ sở nói: “Đại nhân, cái phúc của hoa khôi này, tiểu nhân e rằng không thể hưởng thụ nổi.”

“Cũng chỉ là hai con mắt một cái miệng.” Hắn khẽ chậc một tiếng: “Đừng để ai nghi ngờ là được.”

Bất Hưu đành chịu, căng da đầu đồng ý.

Đại nhân tuy phong lưu, nhưng không phải là người buông thả. Huống hồ chuyện chăn gối ảnh hưởng đến việc tu luyện, chỉ khi nào hứng thú tốt Kỷ Bá Tể mới đích thân làm, còn lại phần lớn đều là hắn tới làm thay.

Nhưng lần này, Bất Hưu lại không thể hiểu nổi. Dù đã ra ngoài, nhất thời cũng không định quay về, chẳng lẽ đêm nào cũng ăn chay à?

Kỷ Bá Tể cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình, một món ăn mua giá cao, lần đầu tiên lại cảm thấy nhạt nhẽo, phong tình của Thanh Ly cũng thế, không thể sánh bằng Minh Ý dù chỉ một phần.

Ban đầu hắn nghĩ rằng nằm nghỉ một chút cũng chẳng sao, chỉ là căn phòng của Thanh Ly mùi son phấn quá nồng, vừa bước vào đã bị sặc gần chết. Lỡ như quay về sớm hơn, chẳng phải lại khiến người trong viện kia thêm buồn lòng à?

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Phim “Tích Hoa Chỉ”, ở đoạn cuối phim, nhân vật Thược Dược làm việc ở đâu? (9 ký tự, viết cách, viết hoa theo thể thức tên riêng, có dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.