Nhập Thanh Vân

Chương 36: Đàn ông không đáng tin đâu bạn hữu à.




Trước đây, những lời này của gã vẫn còn hiệu quả với Chương Đài, nhưng giờ đây khi nghe lại, nàng ấy chỉ muốn bật cười.

Nếu trong lòng gã thực sự có nàng, tại sao lại phải đợi sinh con rồi mới cho danh phận?

Chương Đài rút tay khỏi tay gã, ghê tởm quay đầu sang hướng khác.

Khi Tư Đồ Lĩnh bước vào, Minh Ý vẫn đang nhìn chằm chằm vào Chương Đài.

Hốc mắt nàng cũng đỏ hoe, thần sắc ủ rũ, nhưng so với Chương Đài thì vẫn còn tỉnh táo hơn. Nhìn thấy y đến, nàng lập tức đứng dậy, vừa hành lễ thì nước mắt đã chực trào ra.

“Minh tỷ tỷ đừng khóc.” Tư Đồ Lĩnh an ủi: “Nam nhân đa phần bạc tình.”

Minh Ý vốn muốn kiềm chế cảm xúc, nhưng nghe y nói vậy, suýt chút nữa đã bật cười: “Tiểu đại nhân không phải cũng là nam nhân sao?”

“Mỗi năm ở thành Mộ Tinh có hơn ngàn nữ tử vì chuyện tình cảm mà tìm đến cái chết.” Tư Đồ Lĩnh thở dài: “Sau này lớn lên, ta nhất định sẽ không trở thành loại người như vậy.”

Nghe y nói vậy, Minh Ý mới nhận ra, người này chỉ là một đứa trẻ mới lớn, vậy mà đã mặc quan phục ra ngoài tung hoành giang hồ.

Lòng đầy thương cảm, giọng nàng mềm mại: “Tiểu đại nhân gọi nô tỳ đến sớm, chẳng hay có chuyện gì sai bảo?”

Tư Đồ Lĩnh có thể sai bảo gì nàng được, chỉ là nghe chuyện đêm qua, thấy nàng và Chương Đài cùng chung cảnh ngộ, muốn xem nàng có gì muốn nói hay không mà thôi. Tuy Minh Ý đau lòng, nhưng không đến mức thất thố như Chương Đài.

Y chần chừ một lát, rồi nói: “Muốn hỏi Minh tỷ tỷ sau này định thế nào?”

Kỷ Bá Tể là người có danh có tiếng, nàng ầm ĩ làm phật lòng hắn, hẳn là không thể quay về.

Minh Ý vứt khăn tay, lại khóc nức nở: “Nô cũng không biết phải làm sao, Kỷ Bá Tể… hắn thật nhẫn tâm huhuhu!”

Chương Đài khẽ động, lúc này mới tỉnh táo lại, thấy Minh Ý đang khóc, nàng ấy cười khổ: “Ta vốn tưởng rằng ngươi có phúc, không ngờ lại khổ sở như ta.”

Vừa nói xong, nàng ấy quay sang nhìn Hứa Lam đứng bên cạnh đang không ngừng lảm nhảm, “Ngươi đi đi.”

“Đi? Ta đi đâu?” Hứa Lam cau mày: “Lời nàng vừa nói chẳng khác nào muốn đẩy ta vào ngục, hôm nay nếu không nói rõ ràng trước mặt đại nhân, ta làm sao có thể đi?”

Chương Đài cười khẩy: “Ta oan uổng cho ngươi điều gì? Lén lút tống tiền vũ cơ không phải là ngươi? Ép buộc chúng ta làm chuyện không thể tha thứ không phải là ngươi? Hay người nhận hối lộ để chọn vũ cơ đứng giữa dâng múa cũng không phải là ngươi?”

Hứa Lam nóng nảy, liếc nhìn Tư Đồ Lĩnh rồi trừng mắt với nàng ấy: “Nàng nói bậy bạ gì vậy, ta không có!”

Vừa nói, nàng vừa kéo tay Chương Đài, đè thấp giọng nói: “Nàng còn mang thai đứa con của ta, ta mất chức quan thì có lợi gì cho nàng?”

“Dù sao ngươi cũng không bao giờ đón ta về phủ, việc ngươi có mất chức hay không liên quan gì đến ta.” Chương Đài cười lạnh: “Con của ngươi? Ta đã uống thuốc phá thai từ lâu rồi, ngươi đi mà tìm người khác sinh.”

Hứa Lam nghe xong ngẩn người, trên mặt dần dần hiện lên vẻ tức giận: “Con tiện nhân này, sao ngươi lại ích kỷ đến vậy!”

Cảm xúc của gã trở nên kích động, Minh Ý vội vàng tiến lên hai bước, tách gã ra, cau mày nhìn Tư Đồ Lĩnh: “Tiểu đại nhân không bảo vệ nhân chứng?”

Tư Đồ Lĩnh vội vàng ra lệnh cho người áp giải Hứa Lam đi, ngượng ngùng nói: “Hắn ta chưa bị kết tội, có quyền được thăm gặp.”

“Vậy cũng nên cách xa một chút, lỡ hắn ta nổi điên làm hại người thì sao?” Minh Ý trách móc.

Chương Đài nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Ngươi đã sớm biết Hứa Lam là loại người như vậy?”

Đến rồi, câu hỏi này nếu trả lời không tốt có thể mất mạng.

Minh Ý không chút suy nghĩ liền nói: “Sao ta biết được, vừa nãy mới nhìn rõ bộ mặt của hắn. Người thân thiết với hắn như ngươi còn không biết, huống chi ta ít khi gặp gỡ hắn, biết làm sao được?

Chuyện tỷ muội mình bị lừa, không thiếu nhất chính là mấy câu “ta đã biết”. Nhưng những lời này chẳng có ích lợi gì, chi bằng đứng chung chiến tuyến cùng mối thù thì hơn.

Tuy Minh Ý cũng rất tức giận Chương Đài vì nam nhân mà bán đứng mình, nhưng nhìn lại cũng không phải cố ý hãm hại nàng, lại thêm bộ dạng đáng thương, đành thôi vậy, chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Ngươi có dung mạo xinh đẹp, tuổi tác còn trẻ, không lo không có đường sống.”

Mắt Chương Đài đã khô lại giờ lại ươn ướt, nức nở hai tiếng, nói với Tư Đồ Lĩnh: “Yến tiệc tôn thân hôm ấy, thật sự chỉ là do ta nhờ Minh Ý đi thay, muội ấy cũng không mặc váy Mộc Lan Thanh, nhảy xong liền đi, không hề có bất kỳ giao tiếp nào với Bình Vương.”

Tư Đồ Lĩnh nghe vậy, liền nhìn về phía Minh Ý.

Minh Ý gạt nước mắt: “Dù sao Kỷ đại nhân cũng không muốn nô tỳ, ta cũng không có gì khác cần lo lắng. Chỉ là ta muốn kiểm tra, ngoại trừ những vũ cơ ghen tị với ta, làm giả lời khai, thì các tôn thân và các quan chức đều nhìn thấy trong yến tiệc ngày hôm đó, người mặc Mộc Lan Thanh là Vinh Tâm”

“Minh tỷ tỷ không đổi y phục với nàng ta sao?”

“Với màu sắc động lòng người của Mộc Lan Thanh, nếu là của nô tỳ, nô tỳ cớ gì phải đổi với nàng ta chứ?” Minh Ý trừng mắt.

Diễn xuất của nàng quả thực cao siêu, biểu cảm tự nhiên, thần sắc linh hoạt, khiến Tư Đồ Lĩnh cảm thấy có lẽ đúng là Vinh Tâm và những người khác đang hãm hại nàng.

Ghi chép lại hai lời khai, Tư Đồ Lĩnh dự định sẽ điều tra Vinh Tâm. Nếu không có hiềm khích gì với Bình Vương, vụ án này có thể kết luận là ngoài ý muốn.

Có một linh cảm mách bảo y rằng Minh Ý có vấn đề, nhưng Tư Đồ Lĩnh không muốn quan tâm.

Con người y thông minh tài giỏi, nhưng lại có một khuyết điểm, chính là suy nghĩ chủ quan. Ngay từ đầu đã cho rằng Minh Ý rất lợi hại rất tốt bụng, nên cũng không nghi ngờ nàng là hung thủ.

Hơn nữa, Bình Vương vốn dĩ cũng đáng chết.

Trước khi thu dọn sổ sách, Tư Đồ Lĩnh hỏi một câu cuối cùng: “Còn có chuyện gì muốn nói liên quan đến Kỷ đại nhân hay sao?”

Minh Ý nức nở, mắt lộ vẻ căm hận: “Nô tỳ cũng muốn như Chương Đài, tố cáo hắn một vố cho hả dạ. Thế nhưng mặc dù là Kỷ đại nhân đã sủng ái nô một thời gian, nhưng lại không tiết lộ nhiều chuyện riêng tư, chẳng có gì để tố cáo.”

Tư Đồ Lĩnh gật đầu.

Kỷ Bá Tể lòng dạ thâm sâu, trong số bao nhiêu quý nhân ở thành Mộ Tinh, chỉ có hắn là người khiến người ta không thể nhìn thấu, đây cũng là lý do khiến hắn bị nghi ngờ. Chỉ là, nếu hắn đề phòng Minh Ý như vậy, thì không thể nào hợp tác với nàng để hãm hại người khác, Minh tỷ tỷ hoàn toàn vô tội, còn Kỷ Bá Tể…

Không có nhân chứng vật chứng, hiện tại cũng không thể thẩm vấn hắn.

Thở dài một tiếng, Tư Đồ Lĩnh nói: “Ta mới đến thành chủ, hiện đang ở trong một căn nhà đơn sơ do Tư Phán Đường phân bổ. Nếu Minh tỷ tỷ không có nơi nào để đi, ta có thể cho tỷ một chỗ để nương náu.”

Minh Ý cười khổ: “Còn phải đợi Kỷ đại nhân trở về xử lý.”

Mặc dù là hắn phụ bạc nàng trước, nhưng thân phận hai người cách biệt, trước khi Kỷ Bá Tể để nàng đi, nàng buộc phải ở lại Kỷ phủ.

Chương Đài nắm lấy tay nàng, hỏi Tư Đồ Lĩnh: “Ta sẽ phải chịu hình phạt gì?”

“Tội vũ cơ trốn dự yến tiệc tôn thân, ngươi đáng chịu ba mươi trượng. Tuy nhiên, xét vì ngươi là người đầu tiên tố cáo, lấy công chuộc tội, chỉ cần nộp phạt một số tiền là được.” Hắn nói.

Chương Đài thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng. Rời xa Hứa Lam, nàng ấy không còn một xu dính túi.

“Ta nộp giùm cho.” Minh Ý hào phóng nói.

Mọi người sững sờ, nhìn sang nàng. Minh Ý có chút lúng túng, hỏi thêm: “Phải nộp bao nhiêu tiền?”

“Hai nghìn bối tệ¹.” Tư Đồ Lĩnh nháy mắt.

¹Đơn vị tiền tệ ngày xưa, làm từ vỏ sò, còn gọi là đồng xu vỏ sò.

Hít một hơi thật sâu, Minh Ý nhấn mạnh vào nhân trung, trợn mắt nhìn Chương Đài: “Sau này phải nghĩ cách trả lại cho ta!”

Chương Đài vừa khóc vừa cười: “Ngươi cái người này…”

“Tiền của ta đều là tiền dành dụm để phòng thân, lỡ mai kia Kỷ Bá Tể chán ta, ta còn có tiền mua nhà để ở.” Minh Ý bĩu môi, “Thời buổi này chẳng tin được tên nam nhân nào nào, chỉ có tiền là đáng tin thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.