Trước đây hắn chưa từng có suy nghĩ như vậy. Ai có đau lòng hay không thì có gì quan trọng chứ? Hắn luôn có thể gặp một cô nương khác nhiệt tình, không đau lòng, mong chờ hắn, khát khao hắn vô hạn.
Thế nhưng, khi ngọn lửa bùng lên trong phủ, Kỷ Bá Tể bỗng nhiên cảm thấy, người như Minh Ý, e rằng khó tìm được người thứ hai giống nàng. Chưa nói đến việc chẳng ai đáng yêu hoạt bát như nàng, dù có đi chăng nữa, cũng không ai có được thủ đoạn như nàng.
Lúc đầu hắn có chút phiền lòng, xót xa khi nàng phải vào Tư Phán Đường. Nhưng giờ xem ra, nàng hẳn đã sớm có tính toán.
Màn đêm buông xuống, bầu trời thành Mộ Tinh sao giăng như biển. Ở Hoa Mãn Lâu oanh thanh yến ngữ, còn bên ngoài Kỷ phủ không xa, có một bóng dáng xinh đẹp vẫn đứng lẻ loi, đôi mắt long lanh ngấn lệ, vòng eo mảnh mai khẽ run.
“Cô nương về thôi?” Tuân ma ma đỡ lấy nàng: "Đại nhân tối nay không về đâu.”
“Ta không tin, chàng nói mỗi đêm đều sẽ về với ta mà.” Minh Ý thút thít lau nước mắt: "Đây là chủ phủ của chàng, chàng không về đây thì còn có thể đi đâu?”
Cách đó không xa, vài gia nô rảnh rỗi của những phủ quan khác hóng chuyện liền góp lời: “Người đang ở Hoa Mãn Lâu đâu, mới giành được đêm đầu của hoa khôi đó, còn phát mấy túi tiền mừng to cho người trên phố nữa.”
Minh Ý ngẩn ra, lập tức quay đầu nhìn về phía người nói. Tuân ma ma muốn ngăn lại nhưng không kịp, chỉ có thể nhìn nàng lớn tiếng hỏi: “Hoa Mãn Lâu nào?”
Gia nô kia co rúm lại, có chút sợ phiền phức, nhưng vẫn ấp úng đáp: “Chủ thành chỉ có một Hoa Mãn Lâu.”
Hai ngọn lửa nhỏ bùng lên trong mắt Minh Ý, nàng nắm chặt tay Tuân ma ma: “Dẫn ta đến đó.”
Tuân ma ma liên tục nhíu mày: “Đó là nơi phong trần, cô nương đến đó làm gì.”
“Chúng ta là vũ cơ, vốn chẳng khác gì những nữ tử đó, có gì mà không thể đi?” Minh Ý buồn bực không thôi, lớn tiếng nói: "Ta muốn xem rốt cuộc là hồ ly tinh nào, khiến chàng đến cả phủ bị cháy cũng không thèm quay về xem một lần!”
“Cô nương, cô nương!” Tuân ma ma dọc đường hết lời khuyên can, trơ mắt nhìn nàng dắt ngựa định cưỡi lên, vội vàng cho nàng đổi sang xe thú ổn định hơn rồi đi cùng nàng.
Lúc này, người hóng chuyện càng lúc càng nhiều. Mấy gã sai vặt thích tọc mạch chạy theo sau xe thú, vừa chạy vừa cười đùa, làm những người bên đường hiếu kỳ đứng dậy nhìn theo.
*
Nửa đêm, bên ngoài Hoa Mãn Lâu cũng yên tĩnh hơn. Kỷ Bá Tể ở trong phòng khách đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe một giọng nói vang dội xé toang màn đêm:
“Kỷ Bá Tể, đồ bạc tình nhà ngươi…”
“...”
Hắn ngồi bật dậy, trầm mặc một lúc, còn tưởng mình nghe nhầm. Dù gì hắn cũng lăn lộn chốn hoa nguyệt bao năm, luôn đối xử tốt với các cô nương, chưa từng bị ai mắng như vậy.
Nhưng những tiếng hò reo náo nhiệt từ bên ngoài nhanh chóng kéo hắn trở lại thực tại.
Hắn bật dậy, lợi dụng bóng đêm lẻn sang phòng hoa khôi, thay thế Bất Hưu, rồi mới đứng bên cửa sổ nhìn xuống xem.
Minh Ý đứng trên nóc xe thú giữa đường, ngẩng đầu thấy hắn, đôi mắt đã đỏ hoe: “Đại nhân, vì sao lại đối xử với ta như vậy?”
Hắn còn chưa tỉnh ngủ, nên không kịp bắt kịp vở kịch này, đã thấy nàng ngồi phịch xuống nóc xe, khóc đến tê tâm liệt phế: “Lúc đón ta về, rõ ràng đã nói chỉ cần một mình ta. Vậy mà mới được bao lâu, chàng đã đi mua hoa khôi rồi!”
Thanh Ly trên giường cũng bị đánh thức, khoác áo ngoài đến bên cửa sổ, ôm lấy cánh tay Kỷ Bá Tể, tò mò nhìn xuống.
Nàng ta không xuất hiện thì thôi, vừa xuất hiện Minh Ý đã bị kích thích dữ dội, khóc đến mức nghẹn cả họng: “Đại nhân không cần ta nữa rồi…”
Kỷ Bá Tể phản ứng một lúc lâu mới lạnh mặt vỗ vào bệ cửa sổ: “Nàng còn ra thể thống gì nữa!”
Minh Ý bị hắn quát đến mức run bắn lên, nghiêng ngả mềm oặt ngã trên nóc xe, khóc lóc nức nở đáng thương: “Đại nhân đã hứa với ta, đã hứa với ta mà…”
Tiết mục này quá mức đặc sắc, đừng nói đến những kẻ còn thức trong chỗ câu lan quán rượu xung quanh, ngay cả những người đã ngủ cũng bị người bên cạnh lay dậy để xem náo nhiệt.
Thế là, cả một dãy cửa sổ lầu các lạch cạch mở ra, vang lên như tiếng pháo nổ.
Có được sự cổ vũ như vậy, Minh Ý lại càng khóc lóc thảm thiết hơn: “Hôm nay trong phủ gặp hỏa hoạn, ta sợ hãi vô cùng, chỉ mong đại nhân mau chóng trở về an ủi một chút, nào ngờ đại nhân lại có tình mới. Chẳng lẽ ta đáng bị thiêu chết trong phủ, để khỏi phải chịu nỗi đau đớn này sao!”
“Tuân ma ma!” Kỷ Bá Tể giận dữ quát: "Mau đưa nàng ta về cho ta!”
"Truyện được đăng tại TruyenMoi!"
Tuân ma ma vội vàng đáp lời, xe thú vừa di động, Minh Ý trên nóc xe lập tức chao đảo, cả người trượt xuống mép xe.
Hắn nhìn mà tim giật thót, theo bản năng muốn đưa tay ra đỡ nàng, nhưng cuối cùng lại ép mình kiềm chế, toàn thân cứng đờ đôi chút.
“Đại nhân?” Thanh Ly nghi hoặc nhìn hắn.
“Nhắm mắt làm ngơ đi.” Hắn kéo cửa sổ lại, dắt nàng về giường: "Nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng ở giữa đường làm náo loạn đến khó coi như thế, e rằng ngày mai bên ngoài sẽ đồn đại rầm trời mất.” Thanh Ly mắt ngân ngấn lệ: "Nô sợ làm liên lụy đến đại nhân.”
Kỷ Bá Tể đè nén cơn giận, lắc đầu: “Không phải lỗi của nàng.”
Lại căm tức liếc ra ngoài cửa sổ một cái: “Ta ghét nhất loại người vô cớ gây sự.”
“Đại nhân…” Thanh Ly ấm ức dựa vào hắn.
Bên ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng khóc, nhưng dần dần lắng xuống, Kỷ Bá Tể dịu giọng bảo nàng đi ngủ trước, còn mình thì mang vẻ mặt tức giận, ngồi tĩnh tọa bên bàn.
Thanh Ly sợ chọc giận hắn, cũng không dám nhúc nhích nữa, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn, nhìn một hồi rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Trời vừa tờ mờ sáng, cả chủ thành đã xôn xao bàn tán về chuyện náo loạn đêm qua. Từ một truyền mười, mười truyền trăm, đến khi Kỷ Bá Tể bước vào nội viện, Lương Tu Viễn, Thư Trọng Lâm và những người khác đã lo lắng sốt ruột vây quanh.
“Bá Tể không sao chứ? Nghe nói đêm qua náo động không nhỏ.”
Kỷ Bá Tể thấy buồn cười: “Nàng ấy có làm ầm ĩ thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta.”
“Ngươi không biết đấy thôi.” Lương Tu Viễn lắc đầu: "Tên Hứa Lam kia chẳng phải cũng bị nữ nhân của mình bắt quả tang có tình mới, tức giận đến mức chạy đến Tư Phán Đường tố giác sao?”
“Phải có gì để tố giác mới được chứ.” Kỷ Bá Tể liếc nhìn Triệu Tư Phán đang hóng chuyện gần đó, khẽ hừ lạnh: "Ta không thẹn với lương tâm.”
Nghe hắn nói vậy, mọi người cũng yên tâm hơn, bắt đầu trêu chọc: “Không ngờ Minh cô nương lại là người có cá tính như vậy.”
“Là Bá Tể quá tuyệt tình thôi. Tầm hoa vấn liễu sao có thể để Minh cô nương biết chứ? Trước đây tốt đẹp như thế, đột nhiên lại thay lòng, ai mà chịu nổi?”
“Ha, Bá Tể chẳng phải lúc nào cũng vậy sao? Nửa tháng là chán, lần này cũng đến thời hạn rồi.”
Triệu Tư Phán đứng bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy Kỷ Bá Tể đúng là kẻ lòng dạ sắt đá. Vừa cười nói đùa giỡn, vừa không hề để Minh Ý vào mắt, so với tên Hứa Lam kia còn vô tình hơn.
Hứa Lam ít ra còn đang quỳ ở Tư Phán Đường cầu xin Chương Đài tha thứ mà đổi lời khai. Còn hắn, quyền cao chức trọng, lại chẳng bận tâm điều gì.
Chẳng lẽ chuyện của Bình Vương thật sự không có liên quan gì đến hắn sao?
Mang đầy bụng nghi ngờ, hắn xoay người chạy đến Tư Phán Đường.
Minh Ý lúc này đã ngồi ở Tư Phán Đường, trước mặt nàng là Chương Đài hai mắt sưng đỏ, bên cạnh Chương Đài còn có Hứa Lam đang quỳ.
Chương Đài dường như đã khóc suốt cả đêm, nước mắt đã cạn khô, chỉ ngây người ngồi đó, không nói lời nào.
Trái lại, Hứa Lam thì không ngừng lải nhải: “Đó là do mẫu thân ta ép ta cưới người họ hàng xa kia, trong lòng ta chỉ có nàng. Chờ nàng sinh đứa bé này ra, ta sẽ cho nàng danh phận, chúng ta chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao?”