Nhập Thanh Vân

Chương 38: Ta không đụng đến nàng ta.




Ngay thời khắc đó, Minh Ý tưởng mình sắp xanh cỏ luôn rồi. Bị Kỷ Bá Tể phát hiện, ắt hẳn hắn sẽ nhốt nàng vào Minh Giới, rồi tra tấn cho tới chết. 

Chờ mãi không có động tĩnh, Kỷ Bá Tể nhìn xuống, chỉ thấy nét mặt hoảng loạn của nàng: “Nàng sợ cái gì?”

“Nô tỳ… nô tỳ sợ trong phủ có kẻ xấu.” Minh Ý mặt mũi tái mét.

“Kẻ xấu trong phủ, chẳng phải chính là nàng—”

Minh Ý sởn gai ốc, run rẩy hỏi:

“Đại, đại nhân đang nói gì ạ?”

Hắn khựng lại, nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý hiện lên:

“Bị nàng dẫn dụ đến sao?”

Tim Minh Ý thắt lại, đập loạn xạ, nàng đưa tay ôm ngực, dở khóc dở cười:

“Dẫn dụ… dẫn dụ cái gì ạ?”

“Vừa nãy, trong đống đổ nát của nhà kho, ta phát hiện ra dấu vết còn sót lại của nguyên lực.” Kỷ Bá Tể chậm rãi nói: “Là nguyên lực ta không quen thuộc. Vì vậy ta đã cho Bất Hưu đi tra xét tất cả người mới đến trong phủ. Kết quả là bắt được một kẻ, rõ ràng biết sử dụng nguyên lực, lại giả vờ làm một tên hạ nhân bình thường trong phủ ta.”

Hắn không nói về nàng.

Trái tim siết chặt của Minh Ý dần dần thả lỏng, nàng hít thở hai hơi: “Chuyện này, chuyện này liên quan gì đến nô tỳ?”

“Lần trước, nàng nói rằng đã nhìn thấy thích khách trong phủ, ầm ĩ đòi tuyển thêm hộ vệ.” Kỷ Bá Tể vuốt ve khuôn mặt nàng: “Lúc đó kẻ đó đã trà trộn vào phủ ta, chẳng phải do nàng dẫn vào sao?”

Nàng hít vào một hơi lạnh, nắm lấy tay áo hắn lắc lư: “Sao lại có thể đổ lỗi cho nô tỳ? Nô tỳ đi theo đại nhân từ nội viện ra ngoài, vốn không quen biết với người bên ngoài.”

Hắn biết, cho nên chỉ dọa nạt nàng một chút thôi, nhưng không ngờ phản ứng của nàng lại thú vị như vậy, lúng túng như thể thực sự che giấu điều gì với hắn.

Kỷ Bá Tể nhìn kỹ nàng: “Nàng không quen biết hắn, vậy sao lại để hắn đi đốt kho hàng?”

Minh Ý cúi mắt, thầm nghĩ việc đơn giản thế này nàng vốn chẳng bao giờ nhờ vả người khác, có thời gian đi tìm người châm lửa còn không bằng tự mình làm cho lẹ.

Chỉ là, nếu đã hỏi vậy, nàng cũng thuận miệng đáp: “Nô tỳ nào biết hắn có nguyên lực, chỉ nghĩ dùng cách ngu ngốc, để hắn đi châm lửa thôi.”

Kỷ Bá Tể không nói gì, trong mắt lấp lánh ánh sáng u ám, cứ nhìn chằm chằm nàng, khiến Minh Ý có chút chịu không nổi, thở dài: “Đại nhân thích nữ tử ôn nhu yếu đuối, sao lại cứ phải hỏi nô tỳ nhiều như vậy?”

“Ta thích nữ tử ôn nhu yếu đuối.” Hắn nói: “Nhưng ta cũng muốn biết người nằm bên gối ta nghĩ gì.”

Minh Ý nghiêng đầu, đôi mắt phượng long lanh nhìn hắn một lúc, như đang cân nhắc thiệt hơn. Nhưng rất nhanh, vai nàng buông xuống, thở dài một tiếng: “Thôi, nô tỳ dù sao cũng phải dựa vào đại nhân mà sống, những tâm tư này nói cho đại nhân biết cũng không sao.”

Kỷ Bá Tể không tin rằng nàng sẽ thành thật, nhưng vẻ mặt của nàng lại thực sự chân thành và thoải mái, đôi mắt phượng ngước lên nhìn hắn, không chớp mắt: “Hôm đó nhận được Mộc Lan Thanh, nô tỳ nghĩ tuy đại nhân phong lưu, nhưng dù sao cũng là người luyện võ, sao lại có mắt nhìn hợp ý nữ nhân như vậy, chẳng phải là do cô nương khác không thích, mới lấy cho nô tỳ sao.”

“Cho nên sau yến tiệc, nô tỳ đã tò mò hỏi Tuân ma ma vải này từ đâu ra, Tuân ma ma nói là do Cung Vương ban tặng, lúc đó nô tỳ đã ghi nhớ. Vậy nên khi nghe tin người của Tư Phán Đường đến, điều đầu tiên nô tỳ nghĩ đến là đốt sạch rương đồ trong kho.”

“Chuyện này là giao cho người đó làm, còn hắn ta làm thế nào, nô tỳ hoàn toàn không biết.”

Minh Ý nhẹ nhàng thở dài, nói từng câu từng chữ: “Từ nhỏ nô tỳ đã sống khổ cực, mọi việc đương nhiên đều cẩn trọng, tâm tư cũng đề phòng nhiều, sợ đại nhân không thích, mới không muốn nói rõ với đại nhân.”

Vừa nói, Minh Ý vừa chớp chớp mắt nhìn hắn, vẻ mặt cẩn trọng, lại mang theo chút yếu đuối.

Kỷ Bá Tể nghe xong, im lặng một lúc, bỗng nhiên cảm thấy có lý.

Hắn quay đầu hỏi Bất Hưu đứng ngoài cửa: “Tên gọi Nhị Thập Thất kia đã điều tra rõ ràng chưa?”

Bất Hưu nghiêng người nửa người ở cửa, cung kính đáp: “Đã điều tra rõ ràng, là đấu giả trốn khỏi thành Triều Dương, đổi tên họ chỉ để kiếm sống, không có oán hận gì với đại nhân.”

Người có thể dùng nguyên lực ngưng tụ thành lửa, thực lực không thể xem thường, vậy mà lại cam tâm làm một nô bộc?

Kỷ Bá Tể không tin tưởng lắm, nhưng người như vậy, giữ lại phủ cũng không tệ.

“Theo dõi hắn nhiều hơn.”

“Vâng.”

Minh Ý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thầm nghĩ chết đạo hữu chứ không chết bần đạo¹, thằng nhóc Nhị Thập Thất này da dày thịt béo, để nó chịu chút tội cũng chẳng sao.

¹Tử đạo hữu bất tử bần đạo: ý là chỉ cần mình sống là được, người khác mặc kệ. Tương tự như câu “Sống chết mặc bây tiền thầy bỏ túi”.

“Ngoài hắn ra, lúc đó còn có một người khác cũng trà trộn vào.” Kỷ Bá Tể tiếp tục nói: “Chính là người đã dẫn Chương Đài ra khỏi phủ, khiến nàng ta vạch trần lời nói dối của Hứa Lam.”

Minh Ý kinh ngạc: “Tiểu tư trong phủ đại nhân sao không đáng tin gì hết vậy?”

Mặc dù nhờ tiểu tư không đáng tin cậy đó, Nhị Thập Thất mới có thể lẻn vào giúp nàng truyền tin tức, nhưng cũng không thể cứ để cho chó mèo nào cũng ra vào tự do được. 

Nhìn vẻ mặt chân thành pha chút bực bội của nàng, Kỷ Bá Tể càng thêm thoải mái, nhàn nhạt nói: “Lúc đó, nàng cần người gấp nên chỉ có thể đến chợ nô lệ tùy tiện chọn vài mua vài tiểu tư, nào ngờ lại có kẻ mang lòng dạ đen tối như vậy.”

“Tên đó đã bị bắt chưa?”

“Vẫn chưa. Sau khi hắn đưa Chương Đài ra khỏi phủ thì bặt vô âm tín. Mãi đến khi mấy tên nô bộc cùng phòng báo lại, Bất Hưu mới nhận ra.”

Minh Ý suy nghĩ một lát: “Hắn chỉ muốn dùng Chương Đài để vạch trần Hứa Lam, chứ không có ý đồ độc ác nào khác. So với việc hãm hại đại nhân, hành động của hắn giống như đang điều tra một vụ án hơn…”

Nàng chưa nói hết câu đã ngậm miệng lại.

Kỷ Bá Tể liếc nhìn nàng: “Sao không nói tiếp?”

“Đại nhân anh minh sáng suốt, nô tỳ nào dám múa rìu qua mắt thợ.” Nàng cười ngượng nghịu, cố gắng đánh lảng.

Hắn đưa tay, bẻ mặt nàng quay lại, nheo mắt nhìn nàng: “Nữ nhân ngu ngốc có cái hay của ngu ngốc, nhưng nàng thông minh lanh lợi, đừng giả vờ ngốc với ta.”

Hai má bị hắn véo đau, Minh Ý lẩm bẩm: “Người thông minh thường sống không thọ.”

“Kẻ lừa đảo mới dễ chết yểu hơn.”

“…” Dù sao thì cũng không sống được lâu.

Minh Ý gỡ tay hắn ra, bĩu môi: “Nô tỳ muốn nói, có thể Tư Phán đã nghi ngờ đại nhân từ lâu rồi, nên mới phái người đến phủ.”

Kỷ Bá Tể suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Triệu Tư Phán tuổi đã cao, danh bất hư truyền, còn đám người dưới tay ông ta, râu ria chưa mọc đủ, ai có thể có tâm cơ như vậy.”

So với Tư Phán, hắn nghi ngờ người trong nội viện hơn.

Nhưng không sao, đến cuối cùng thì vụ án Bình Vương cũng không liên quan đến hắn, người kia cũng đã rời khỏi Kỷ phủ, sau này chỉ cần cẩn thận một chút là được.

Minh Ý ngồi dậy, Kỷ Bá Tể nói: “Nửa tháng này ta phải ở lại Hoa Mãn Lâu để xóa tan nghi ngờ cuối cùng của bọn họ. Nàng ở lại phủ tiếp tục diễn vở tuồng của mình, đến khi kết thúc, tiền thưởng tự khắc sẽ nằm trên gối của nàng.”

Minh Ý rốt cuộc cũng nở một nụ cười chân thành: “Đa tạ đại nhân.”

Kỷ Bá Tể đứng dậy, vừa bước đi lại dừng lại, có chút cứng nhắc nói: “Thanh Ly nhạt nhẽo không mùi vị, ta không có đụng đến nàng ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.