Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Cửa phòng chính của Lưu Chiếu Quân treo sáu chuỗi ngọc trai lớn nhỏ cách đều nhau, bị hắn va phải, phát ra âm thanh leng keng.
Minh Ý cảm thấy có thể tai mình có vấn đề, nàng thực sự cho rằng âm thanh của những viên ngọc trai kia là Kỷ Bá Tể đang giải thích với nàng rằng hắn không chạm vào người khác.
Buồn cười ghê, hắn nói nghe hay thật đó, ở Hoa Mãn Lầu nửa tháng cũng không phải dùng tiền cứu người, sao lại không làm cái gì được.
Vì vậy, nàng chỉ cười nói: “Đại nhân đi thong thả.”
Kỷ Bá Tể tưởng mình đã giải thích rõ ràng, hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi đi ra một đoạn đường lại hơi phiền muộn.
Hắn nói như vậy liệu có khiến nàng đắc ý quá không? Có lẽ hắn không nên nói những điều như thế này mới đúng.
Nhưng đi thêm hai bước hắn lại cảm thấy, nói rõ ràng cũng tốt. Minh Ý mắc bệnh sạch sẽ, lỡ như làm cho nàng thấy hắn bẩn rồi thì sau này lại không cho hắn tới gần.
Nhưng đi thêm hai bước hắn lại nghĩ, nàng chỉ là một vũ cơ nhỏ bé mà thôi, tính tình lớn như vậy, đại nhân như hắn muốn gần gũi mà nàng còn dám chê bai?
Bất Hưu quay đầu, nhìn thấy đại nhân nhà mình vốn luôn bình tĩnh thong dong, bây giờ lại nhất bộ tam đốn¹ ở hành lang, lúc thì cau mày, lúc thì vui vẻ.
¹là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là đi từng bước một cách chậm rãi và thận trọng.
“…” Nhìn kiểu gì cũng thấy không được bình thường.
Bất Hưu lại quay đầu, nhìn thấy Minh cô nương trong nhà thì tốt hơn nhiều, đứng ở bệ cửa tiễn đại nhân, khuôn mặt đầy dịu dàng.
Tuy nhiên, trong đầu Minh Ý lại chỉ đang nghĩ đến một chuyện. Nàng có thể chạm vào thứ người khác đã dùng, nhưng đồ nàng đã dùng qua, lại để người khác động tới, bây giờ nàng không thể dùng được nữa. Sau này chắc chắn không ngủ với hắn nữa, chắc phải cho hắn dùng thuốc mê thôi.
Hiện tại đối với nàng, đàn ông không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất vẫn là nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Phủ đệ gặp chuyện, rất nhanh đã nhận được khoản tiền sửa chữa từ nội viện. Tuân ma ma bắt đầu lo liệu việc gọi người đến, Minh Ý cũng theo bà đến gần thư phòng.
Phải nói rằng, Kỷ Bá Tể quả không hổ là đấu sĩ được mong đợi nhất toàn thành Mộ Tinh, thư phòng của hắn chứa đầy đủ các loại sách bí kíp tu luyện và án văn liên quan, toàn là thứ mà chỉ đấu sĩ thượng đẳng mới có thể đọc hiểu.
Vì chuyện của Bình Vương, Tuần ma ma cũng giảm bớt cảnh giác với Minh Ý, không còn theo sát nàng mọi lúc mọi nơi nữa, cũng cho phép nàng đi lại khắp nơi trong phủ. Nhờ đó mà Minh Ý tận dụng cơ hội đi mao xí, lập tức chạy đến thư phòng của Kỷ Bá Tể tìm thấy hai quyển tu luyện đặc biệt của thành Mộ Tinh.
Quyển tu luyện rất dày, muốn mang về mà không để lại dấu vết là không thể, nàng chỉ có thể đọc tại chỗ.
Nhanh chóng lật qua vài chục trang, thì đột nhiên một viên đá ném vào cửa sổ cách đó không xa.
Minh Ý sững người, từ từ đặt sách cuộn về chỗ cũ, sau đó tiến lên, mở hé cửa sổ.
“Cẩn thận Tư Đồ Lĩnh.” Nhị Thập Thất đứng bên ngoài, khuôn mặt đen nhẻm lấm tấm mồ hôi mỏng: “Hắn ta tuổi nhỏ, nhưng biết không ít.”
Nếu nhớ không nhầm, hiện tại Nhị Thập Thất đang bị Bất Hưu theo dõi, mạo hiểm đến tìm nàng, chẳng lẽ chỉ để nói một câu như vậy?
Minh Ý không hiểu, chưa kịp hỏi thêm, Nhị Thập Thất đã vội vàng chuồn đi mất.
Nàng cũng không nán lại lâu, nhấc váy chạy vội về phía nhà xí, mới thả lỏng tư thế, chậm rãi đi ra ngoài.
Tuân ma ma đứng bên ngoài Thanh Ngõa Viện, đang nhìn vào mảnh ngói xám một cách xuất thần. Minh Ý đi đến bên cạnh bà, theo ánh mắt bà nhìn nhìn, hỏi một cách ngây thơ: “Trong này có bảo bối nào được cất giấu hay sao?”
Hơi giật mình, Tuân ma ma cúi đầu: “Đại nhân không ham mê vàng bạc, nào còn có bảo bối gì, huống chi khu nhà rách nát này, có thể cất giấu thứ gì tốt chứ.”
Nói cũng phải, mảnh sân này trông giống như nhà cũ chưa được sửa sang.
Có lẽ lúc nãy Tuân ma ma đang lo lắng việc giữ lại mảnh này thì mất mỹ quan, nhưng để sửa sang lại thì tiền bạc lại quá nhiều.
Minh Ý gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Hôm nay trong phủ bận rộn, ta có thể đi ra ngoài gặp gỡ Chương Đài không?”
“Cô nương không phải nên ở trong nhà buồn bã vài ngày sao?” Tuân ma ma hoang mang.
“Ở trong trạch tử buồn bã có ích gì, phải ra ngoài để mọi người nhìn thấy mới được.” Minh Ý mỉm cười: “Thật tình cờ ta và Chương Đài đều là người cùng khổ, nên chia sẻ nỗi buồn với nhau.”
Nói có lý ghê, Tuân ma ma suy nghĩ một lúc, sai người dắt một con ngựa cho nàng: “Cô nương thất sủng, lão nô cũng không thể ở bên cạnh cô nương, lát nữa chỉ có một nha hoàn thô lỗ dẫn đường cho cô nương, mong cô nương đừng chê bai.”
“Được thôi.” Minh Ý đi theo nha hoàn rẽ trái bảy lần, rẽ phải tám² lần đến chuồng ngựa, dắt ngựa đội mũ tre, một mình đi ra ngoài.
²là một thành ngữ tiếng Trung Quốc. Thành ngữ này được sử dụng để mô tả một con đường hoặc hành trình không thẳng, có nhiều khúc quanh. Nó cũng có thể được sử dụng để mô tả một cách làm việc hoặc giải quyết vấn đề không trực tiếp, mà phải qua nhiều bước trung gian.
Khi đi qua đường Nhị Cửu, Minh Ý nhìn thấy rất nhiều xe chở hàng đang chở một lượng lớn thùng gỗ đang đi ra khỏi thành. Nàng dừng lại chờ một lúc, vừa vặn nghe thấy người bên cạnh bàn tán.
“Bình Vương qua đời, Đại Tư rõ ràng là tỏ ra đau lòng, nhưng lại lưu đày thê tử của hắn, đây là đạo lý gì.”
“Nếu ngươi có thể hiểu được, chẳng phải ngươi cũng trở thành Đại Tư rồi sao?”
Lưu đày? Minh Ý kinh ngạc, Đại Tư của thành Mộ Tinh này cũng quá tàn nhẫn rồi, đều là đệ tức điệt tử³, sao có thể ngay thời điểm thi thể của đệ đệ chưa kịp lạnh đã lưu đày tất cả.
³Em dâu cháu trai
“Ta nghe người khác nói, trước đây Bình Vương đã làm không ít chuyện bẩn thỉu, nhưng vì có huyết thống cản trở nên Đại Tư mới không tính toán. Giờ đây Bình Vương đã chết, gia quyến khó tránh khỏi bị Đại Tư giận cá chém thớt.”
“Chuyện bẩn thỉu gì, ngươi đừng có nói chuyện mập mờ không rõ, nói cho rõ ràng coi.”
“Còn có thể là gì, không phải là cấu kết làm bậy với Mạnh thị sao, để lấy lòng Mạnh thị, trên tay không biết có bao nhiêu mạng người.”
Đều là những lời đồn đại, Minh Ý cũng không thực sự lắng nghe, chỉ cảm thấy những người thê thiếp của Bình Vương thật đáng thương, bị lưu đày thống khổ lắm, trên đường đi không biết có thể bảo toàn mạng hay không.
Nhưng hiện tại nàng là nê bồ tát⁴, không có bản lĩnh cứu người khác, đợi đoàn xe ngựa đi qua, nàng cũng tiếp tục đi tìm Chương Đài.
⁴泥菩萨 (nípúsà) là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là “Bồ tát đất nung qua sông, không thể tự bảo vệ mình ” – “Bồ tát đất nung còn không lo nổi cho bản thân”. Thành ngữ này được sử dụng để mô tả một người hoặc một tổ chức đang gặp khó khăn và không thể giúp đỡ người khác. Nó cũng có thể được sử dụng để mô tả một tình huống nguy hiểm mà ai cũng có thể gặp rủi ro.
Kết quả vừa vào cửa, Minh Ý đã nhận ra trong nhà không chỉ có một mình Chương Đài.
Nàng cau mày, nhìn về phía chiếc tủ gỗ lê cao cao bên cạnh.
“Ngươi đến rồi?” Chương Đài nghênh đón, nhưng lại khéo léo che khuất tầm nhìn của nàn, cười gượng gạo với nàng.
Vì vậy Minh Ý hiểu ra, người bên trong đó hẳn không phải là thích khách, mà là người quen của nàng.
Vậy nên nàng không vòng vo nữa: “Bằng hữu đến mà không giới thiệu à?”
Chương Đài đang rót trà cho nàng, nghe vậy tay run lên, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng kinh ngạc, sửng sốt không thôi: “Ngươi… sao ngươi biết?”
Nước trà tràn ra bàn, Minh Ý tiếc nuối nhìn một cái, sau đó hất cằm về phía tủ gỗ lê.
Chương Đài do dự một lúc, rồi từ từ đi đến mở tủ.
Bên trong có một phụ nhân ôm một đứa trẻ ba tuổi, tay phụ nhân còn đang bịt miệng đứa trẻ. Khi phát hiện cửa tủ mở, nàng ấy như bị hoảng sợ, cố rúc vào trong, vừa vặn đè lên tay đứa trẻ, đứa trẻ òa khóc.
“Ôi, ra ngoài trước đã.” Chương Đài đang mang thai, không thể nhìn thấy trẻ con khóc, vội vàng đỡ nàng ấy ra ngoài.
Phụ nhân đó run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn Minh Ý, chỉ nói: “Ta sẽ đi ngay, đi ngay, sẽ không làm phiền các ngươi.”
Chương Đài nhìn ánh mắt của Minh Ý, thấy nàng không có gì đề phòng và chống đối, liền giới thiệu với nàng: “Đây là biểu tỷ của ta, thiếp của Bình Vương, Chương Liễu.”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Điền từ còn thiếu trong bài thơ sau:
Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu,
Yên hoa tam nguyệt há …
Cô phàm viễn ảnh bích không tận,
Duy kiến … thiên tế lưu.
(20 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)