—
¹Những toà nhà lớp ngói xanh
Minh Ý lắng nghe, trong đầu nghi ngờ.
Nàng chỉ nói đúng sự thật thôi, sao lại khiến họ nóng nảy thế này? Kỷ Bá Tể vốn là người kén chọn thật mà, chọn ai cũng phải xinh đẹp như hoa, bằng không hắn còn chả thèm nhìn đâu.
Nhìn sang Thanh Ly ở Hoa Mãn Lầu kìa, chẳng phải cũng nhờ nhan sắc mới làm hắn say đắm hay sao? Nàng đâu có nói sai chữ nào đâu.
Với hắn, những nữ nhân đẹp bình thường chỉ là hạng tầm thường. Hắn chỉ thích những người đẹp khuynh quốc khuynh thành, mà những vị tiểu thư ở ngoài xe này thì thiếu một chút.
Nhưng bọn họ đang nói chuyện hăng say, Minh Ý cũng không tiện chen vào, chỉ biết chớp mắt, im lặng nhìn họ giả vờ bàn tán về Đại hội Lục thành.
“Năm ngoái ta có theo ca ca đi xem, Kỷ đại nhân quả thật là người tài giỏi xuất chúng. Phong thái anh dũng của ngài ấy, nếu không tận mắt chứng kiến thì không thể nào hiểu được.”
“Hội trường cũng không phải ai cũng có thể vào được, đừng làm khó cô nương này.”
“Cũng đúng, năm nay biết đâu nhờ có đại nhân mà nàng ta được mở mang tầm mắt. Đến lúc đó, đừng làm mất mặt đại nhân là được.”
Tuân ma ma nhẫn nhịn mãi, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, bèn dẫn người đi lên, trực tiếp tách các cô nương ra: “Làm phiền, đại nhân nhà tôi dặn dò, Minh cô nương kim quý, không được tùy tiện nói chuyện với người nhàn rỗi.”
Thiên Ky và những người khác bị đẩy lảo đảo, nhìn thấy chỉ là vài tên nô bộc, lập tức càng không cam lòng: “Ta là quý nữ nhà họ Từ, ngươi là thứ gì, cũng dám đẩy ta?”
“Chó cậy gần nhà, thật coi mình là chủ tử rồi.”
Ả chỉ vào mũi Tuân ma ma, nhưng lại mắng người ngồi trong xe ngựa. Vài tên nô bộc sau lưng bọn họ cũng xông lên, cùng Tuân ma ma giằng co.
Minh Ý cau mày, đứng dậy định đi giúp ma ma một tay, bỗng bên cạnh xuất hiện một thị vệ cao lớn, vung ngang thanh đao thép, lập tức dọa cho đám người bên ngoài hoảng sợ né tránh.
“Minh cô nương.” Phù Việt quay người chắp tay chào nàng: “Mời bên này.”
Là thị vệ bên cạnh Tư Đồ Lĩnh.
Minh Ý vội vàng kéo Tuân ma ma lên xe, gật đầu với hắn: “Cảm ơn.”
Phù Việt không nói gì, ôm vỏ đao đi bên cạnh xe thú, mãi cho đến khi nàng đến Hoa Biệt Chi.
Lúc này Minh Ý mới biết, Tư Đồ Lĩnh cũng đang ở Hoa Biệt Chi.
Nàng im hơi lặng tiếng bước vào trong. Đi theo người dẫn đường lên lầu, nàng mỉm cười với Tuân ma ma và nói: “Đây là Tư tuần tiểu đại nhân mà đại nhân muốn ta gặp. Phiền ma ma đợi ta ở bên ngoài.”
Tuân ma ma liếc nhìn lính canh ở cửa, gật đầu đồng ý rồi dẫn theo đám người hầu xuống lầu chờ đợi.
Vừa bước vào phòng, Minh Ý đã nghe tiếng cười vang của Tư Đồ Lĩnh: “Mấy tỷ tỷ kia không hề có nguyên lực, vậy mà dám ở giữa đường lớn nói chuyện với Minh tỷ tỷ như thế.”
Nàng lè lưỡi, thầm kinh ngạc trước tốc độ thu thập tin tức của y, nhanh thế mà đã biết chuyện gì xảy ra.
“Đa tạ tiểu đại nhân đã giúp đỡ.” Nàng tiến đến hành lễ: “Nô tỳ lại nợ tiểu đại nhân ân tình thật khó trả.”
Tư Đồ Lĩnh hôm nay lại mua đường nhân¹, tiện tay đưa cho nàng một cái, cười đến: “Minh tỷ tỷ rất tốt, ta chỉ muốn giúp đỡ tỷ, tỷ không cần trả ơn.”
¹Trước đây mình có chú thích qua, là kiểu kẹo mà thổi tạo hình thành hình người các kiểu.
Thường thì những người nói như vậy, đều có mục đích riêng cả.
Minh Ý mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống, cất lời đầy ý tứ:
“Chẳng dám giấu gì tiểu đại nhân, được hưởng ân sủng mà không thể báo đáp, lòng ta luôn canh cánh. Nếu không có cổ tình của tiểu đại nhân, ta cũng chẳng có được sự sủng ái như ngày hôm nay. Nếu tiểu đại nhân có việc gì cần ta, xin đừng ngại mở lời.”
Nói đến đây, Tư Đồ Lĩnh tò mò hỏi: “Tỷ hạ cổ tình cho Kỷ đại nhân như thế nào vậy?”
Minh Ý đỏ mặt, giả vờ e thẹn:
“Chuyện này… e cũng khó nói. Dù sao cũng có vài thủ thuật. Nói ra thì cũng thật kỳ diệu, thứ bé xíu ấy lại khiến đại nhân thay đổi lòng dạ.”
Ánh mắt Minh Ý lấp lánh: “Ta đang nắm giữ mẫu trùng, nếu muốn để đại nhân cưới ta, liệu có thể không?”
Tư Đồ Lĩnh cười: “Chuyện này tỷ có thể thử, nhưng mà thân phận của Minh tỷ tỷ không thích hợp. Nếu cưỡng cầu vị trí đương gia chủ mẫu, e ràng sẽ chỉ chuốc lấy phiền muộn. Chi bằng cứ giữ mối quan hệ thần tiên quyến lữ với Kỷ đại nhân như hiện tại, chẳng phải cũng rất vui vẻ sao?”
“Hay là tiểu đại nhân chê ta không xứng?”
“Ý ta không phải vậy,” Tư đồ Lĩnh lắc đầu: “Tỷ không biết đâu, thân phận của Kỷ đại nhân không rõ ràng, ẩn chứa rất nhiều bí mật. Nếu tỷ trở thành Kỷ phu nhân, ắt hẳn sẽ phải biết được nhiều chuyện mà bản thân không thể gánh vác.”
Thay vì nói đây là lời cảnh cáo, chẳng bằng nói nó như lời dụ dỗ. Nghe vào, ai cũng cảm thấy tò mò, nhất là khi Minh Ý đang mê Kỷ Bá Tể như điếu đổ.
Vì vậy, Minh Ý rất phối hợp tỏ ra lo lắng: “Đại nhân trong sạch, làm sao có bí mật gì được? Chẳng phải ngài cũng xuất thân từ trại nô lệ hay sao?”
“Nếu người có thiên phú cao như thế lại xuất thân từ trại nô lệ, vậy thì dân chúng thành Mộ Tinh chúng ta quả thật nên đi tạ ơn tổ tiên phù hộ.” Tư Đồ Lĩnh đưa cho nàng một đĩa tô lê hoa²: “Tỷ ăn đi.”
²Một món điểm tâm nhẹ.
Lúc này, Minh Ý nào còn tâm trạng ăn uống gì nữa? Nhị Thập Thất nói đúng rồi, tuy Tư Đồ Lĩnh còn nhỏ tuổi nhưng dường như cái gì cũng biết, điều này quả thật rất đáng sợ.
“Tiểu đại nhân có thể chỉ cho nô tỳ một con đường sáng không?” Nàng đáng thương khẩn cầu: “Ta rất thích Kỷ đại nhân, muốn cùng ngài ấy tư thủ chung thân³, chuyện của ngài ấy, nô tỳ đều muốn biết.”
³Ở bên nhau mãi mãi
Tư Đồ Lĩnh khẽ chuyển hướng câu chuyện: “Nói về thành Mộ Tinh năm nay, quả thật có vài mầm non tốt. Ban nãy ta vừa nhìn thấy…”
“Tiểu đại nhân!” Nàng không chịu nghe, dậm chân nôn nóng.
Tư Đồ Lĩnh: “Ừm…” Y trầm ngâm một lúc rồi thở dài: “Nếu Minh tỷ tỷ thật sự quan tâm, hãy tự mình đến trạch viện cũ của Kỷ phủ tìm kiếm. Nếu tìm được một cây liễu hướng về phía mặt trời, dưới gốc cây ấy hẳn là có chôn một chiếc hộp trang điểm bằng đồng.”
Trạch viện cũ? Minh Ý rùng mình: “Có phải là một dãy trạch viện có ngói xanh không?”
“Minh tỷ tỷ đã nhìn thấy rồi à?”
“Chỉ đứng bên ngoài nhìn thấy từ xa, đại nhân không cho phép ai đến gần.”
Tư Đồ Lĩnh bình tĩnh mỉm cười: “Hôm nay nhìn thấy tỷ ta rất vui, mong tỷ sau này ra ngoài cẩn thận, đừng để bị những cô nương kia quấn lấy gây chuyện. Ta còn có việc, đi đây.”
Minh Ý giả vờ giữ lại, Tư Đồ Lĩnh chạy nhanh như chớp, chỉ chớp mắt đã cùng thị vệ biến mất không dấu vết.
Mật thất phía sau bức tường mở ra, khuôn mặt của Đơn Nhĩ xuất hiện.
“Ngươi ra tay nhanh hơn ta tưởng nhiều.” Gã mỉm cười nhìn về hướng Tư Đồ Lĩnh rời đi: “Nghe lời hắn nói, xem ra Minh đại nhân thật sự được Kỷ Bá Tể yêu thương.”
Nhận ra ý trêu chọc trong lời nói, Minh Ý cười lạnh: “Là nam nhân, ngươi đánh không lại ta, là nữ nhân, ngươi cũng chẳng bằng ta, ghen tị rồi à?”
“Minh đại nhân là con cưng của trời, hạng người tầm thường như chúng ta nào dám sánh bằng.” Đơn Nhĩ nhận lấy bản đồ từ tay nàng, khẽ lắc đầu: “Nghe đồn Minh đại nhân chưa từng bước vào căn gác ngói xanh này?”