Nhập Thanh Vân

Chương 46: Chỉ là bình hoa không biết gì về nguyên lực




Hầu hết nữ tử ở Thanh Vân Giới đều nhu mì yếu đuối. Ngay cả những tiểu thư khuê các được cưng chiều nhất cũng chỉ dám mạnh dạn nói chuyện với người khác vài câu, chứ không dám làm gì quá trớn.

Nhưng Minh Ý thì khác. Nàng không chỉ dám đánh nhau với nam nhân, dám chửi mắng kẻ phụ bạc giữa đường phố, mà còn dám hạ cổ người khác.

Nàng thế mà dám hạ cổ Kỷ Bá Tể!

Tư Đồ Lĩnh cảm thấy vô cùng thú vị. Một người có nguyên lực thâm hậu như Kỷ Bá Tể, tâm cơ sâu nặng như Kỷ Bá Tể, nếu trúng phải cổ tình thì sẽ như thế nào?

Y ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy Kỷ Bá Tể đang ngồi trên xe thú, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt sáng rỡ như mặt trời. Chiếc áo bào màu đỏ thẫm buông xuống từ tay vịn ghế, tạo nên vẻ lười biếng.

Bất kể nam phụ lão ấu¹ đi ngang qua, ai cũng phải quay đầu nhìn hắn vài lần. Nhìn nhiều, trong đôi mày của hắn không thể tránh khỏi sự bực bội.

¹Già trẻ gái trai.

“Đại nhân không xuống xe thì làm sao có thể giúp nô tỳ xem thử bộ vải này có hợp hay không?” Minh Ý lại đi ra từ một cửa hàng, nhưng không vội bước lên mà đứng bên cạnh xe, ngửa đầu lên nhìn hắn làm nũng.

Sự thiếu kiên nhẫn của Kỷ Bá Tể lập tức biến mất, thậm chí trong đôi mắt đen láy còn ẩn hiện ý cười. Hắn lười biếng nghiêng người, chống cằm nhìn nàng: “Ánh mắt của nàng đương nhiên tốt hơn ta.”

“Nhưng mà khác nhau mà, nô tỳ mua những thứ này đều cho đại nhân xem, đại nhân phải thích mới được.” Minh Ý chu môi, nhẹ dậm chân: “Xuống đây đi~”

Chiếc váy đỏ thẫm theo động tác của nàng mà lả lơi, khơi gợi sự rung động trong lòng người.

Trong mắt chứa ý cười, Kỷ Bá Tể thở dài, bước qua chiếc ghế đi tới cạnh nàng. Minh Ý lập tức đưa tay ôm lấy hắn, dắt hắn đi xem cửa hàng tiếp theo.

Dưới ánh mắt soi mói của người đời, hai người vẫn thể hiện tình yêu của mình. Phía sau xe chất đầy ắp những món quà mà Kỷ Bá Tể mua cho Minh Ý, ước chừng phải cao đến ngang vai hai người.

Sự sủng ái này quả thực là độc nhất vô nhị, phô trương đến mức người dân thành Mộ Tinh muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.

“Chỉ là một vũ cơ không danh không phận, kiêu căng cái gì chứ?”

“Hừ, Kỷ đại nhân hiện giờ ngoài ả ta ra thì không tiếp ai vào phủ, thỉnh thoảng còn dẫn đi dự tiệc ở phủ Cung Vương nữa.”

“Đẹp thì có đẹp, nhưng đẹp thì có ích gì, chẳng có chút tài năng nào.”

Lời bàn tán xôn xao cùng với những lời chua ngoa ghen tị ùn ùn ập đến. Thế nhưng hai vị trong Lưu Chiếu Quân đều không quan tâm, ban ngày pha trà thưởng hoa, ban đêm ân ái mặn nồng, cuộc sống vô cùng vui vẻ.

Minh Ý liên tục mấy ngày đều có quầng thâm dưới mắt, cô ngáp dài ngồi trước gương đồng, cực kỳ không hài lòng lấy phấn son che đi, vừa che vừa lẩm bẩm: “Mệt quá.”

Tuân ma ma mỉm cười, nụ cười làm nếp nhăn nơi khóe mắt cũng giãn ra: “Đại nhân tuổi trẻ khí thịnh, đương nhiên sẽ khiến người ta bận rộn. Nhưng mà, vòng tuyển chọn cuối cùng của Đại hội Lục Thành sắp đến, đại nhân phải đến giám sát vài ngày, cô nương cũng có thể được thanh nhàn một thời gian.”

Đại hội Lục Thành quyết định việc cống nạp hay thu nạp tài nguyên của các thành trì trong mỗi năm, nên tất cả đều rất xem trọng nó. Cuối mùa xuân, bọn họ bắt đầu tuyển chọn chiến binh để chuẩn bị cho cuộc thi năm sau.

Thành Mộ Tinh đã có một chiến binh như Kỷ Bá Tể, nhưng vì nội dung thi đấu rất đa dạng, nên cần phải chọn thêm năm sáu người nữa để cùng kề vai sát cánh chiến đấu.

Tuy Tuân ma ma là người bình thường không có nguyên lực, nhưng cũng rất quan tâm đến Đại hội Lục Thành, khi nói đến đây, bà vui vẻ đến mức nhướn cả mày lên.

Tuy nhiên, Minh Ý trong gương đồng thậm chí còn không ngước mắt lên, chỉ đổi viên chu sa rồi tiếp tục vẽ lông mày: “Nếu hôm nay đại nhân không về dùng bữa trưa, chúng ta có đi Hoa Biệt Chi ăn một bữa thịnh soạn không?”

Tuân ma ma hoàn hồn, lúc này mới nhớ ra Minh Ý chỉ là một tiểu cô nương xuất thân từ thôn quê hẻo lánh, e rằng đến cả Đại hội Lục Thành là gì cũng không biết, nói chi mà quan tâm đến nó.

Thế là bà không nhắc lại chuyện này nữa: “Tất nhiên là được, đại nhân đã dặn dò rồi, khi cô nương ra ngoài phải đi xe Thanh Loan cùng với bốn nô bộc, lão nô sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Minh Ý tiễn bà ra ngoài, mũi chân khều khều mở ngăn kéo dưới bàn trang điểm, lấy bản đồ đã vẽ được một nửa ra.

Đơn Nhĩ chỉ nói muốn bản đồ Kỷ phủ, nàng đã vẽ sơ lược, thậm chí còn đánh dấu khu nhà cũ ở Thanh Ngõa Viện, vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Cuộn giấy lại nhét vào túi tay, nàng đứng dậy đi ra cửa.

Bầu không khí trên phố thành Mộ Tinh đã bắt đầu căng thẳng, có rất nhiều đấu giả qua lại, các loại nguyên lực thỉnh thoảng xuất hiện trên bầu trời, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Minh Ý đi ngang qua những người đó, thậm chí còn không liếc mắt nhìn, chỉ cầm quạt phe phẩy ngồi trong xe thú uống trà.

Con Thanh Loan kéo xe phía trước là con thú mà Kỷ Bá Tể đích thân thu phục, ngoại hình vốn đã thu hút người ta, thêm vào linh khí toàn thân, chưa đi được bao xa đã bị người ta chặn lại.

“Xin hỏi trên xe là vị đại nhân nào ạ?” Giọng nói líu lo, pha chút háo hức của những cô gái vang lên bên ngoài.

Minh Ý khẽ khom người, dùng chiếc quạt lụa mỏng vén rèm xe, nở nụ cười dịu dàng: “Đây là xe thú của Kỷ phủ, tiểu nữ chỉ là nữ nhân tầm thường được phép ngồi trên xe mà thôi.”

Vừa nhìn thấy Minh Ý, ba bốn cô nương bên ngoài đồng loạt biến sắc, lùi lại nửa bước, có người cười khẩy, có người nhếch mép.

“Thì ra là ngươi, đã nghe danh tiếng của ngươi từ lâu, hôm nay gặp mặt… cũng chẳng hơn gì người thường.” Thiên Ky giơ tay che nửa khuôn mặt, nhíu mày: “Rõ ràng biết bây giờ là thời điểm quan trọng để tuyển chọn, sao còn dám giả mạo Kỷ đại nhân đi xe để khoe khoang khắp nơi?”

Cô nương mười lăm mười sáu tuổi này nói chuyện rất ngứa đòn.

Nụ cười trên môi Minh Ý nhạt dần, phe phẩy quạt, liếc nhìn Thiên Ky từ trên xuống dưới: “Làm lỡ ngươi đến xum xoe nịnh bợ, quả thực là lỗi của ta.”

“Ngươi nói cái gì?” Thiên Ky tức giận, mấy cô nương bên cạnh cũng lên tiếng hùa theo: “Quả nhiên là đồ nhà quê không biết phép tắc, chúng ta danh chính ngôn thuận lấy được Hoa Phượng Vĩ, đừng nói gì đến việc nịnh bợ, ngày sau biết đâu còn vào Kỷ phủ đạp ngươi dưới chân đấy.”

Mùa tuyển chọn đến, có một tục lệ đặc biệt xuất hiện. Hoa Phượng Vĩ được các quan đại thần trong thành dâng tặng cho các tiểu thư khuê các. Nhận lấy Hoa Phượng Vĩ đồng nghĩa với việc chấp nhận vai trò “chủ nhà” của thành trì, cho phép các đấu thủ lưu trú, sắp xếp thức ăn và tự do qua lại.

Nói trắng ra, đây chính là cách để các vị quan chức lợi dụng những cô nương này thu hút các đấu thủ, phục vụ cho mục đích của thành chủ.

Minh Ý luôn cho rằng đây là một quy tắc vô lý và vô cùng thương cảm cho những cô nương này. Chẳng ngờ, hôm nay lại gặp phải vài người không những vui vẻ mà còn tỏ ra kiêu căng hống hách.

Nàng nhàn nhạt đáp: “Kỷ đại nhân quả là người kén chọn.”

Đúng vậy, hắn cực kỳ kén chọn. Nàng phải có eo thon như liễu, nhưng cũng phải khoẻ như trâu để cõng hắn. Phải ngây thơ, nhưng cũng phải tinh tế để thấu hiểu tâm tư của hắn. Phải có trái tim nhân hậu, nhưng cũng phải sẵn sàng phối hợp với hắn xuống tay với kẻ khác.

Đó không phải là công việc mà người bình thường nào cũng có thể làm được.

Tuy nhiên, không hiểu sao lời nói của nàng lại đụng chạm đến mấy cô nương này. Mấy người bên ngoài tức giận nói: “Ngươi tưởng mình giỏi lắm sao? Chỉ có chút nhan sắc mà tưởng mình ghê gớm, chẳng qua chỉ là cái gối thêu hoa thôi! Chỉ có thể làm trò tiêu khiển cho đại nhân lúc nhàn rỗi, ngươi hiểu gì về đấu võ? Hiểu gì về Đại hội Lục Thành?”

“Đúng vậy, mấy tháng tới e rằng ngươi chẳng có chuyện gì để nói với đại nhân, không giống như chúng ta, đại nhân nói gì chúng ta cũng có thể tiếp lời.”

“Nhan sắc chỉ là nhất thời, như hoa hái xuống rồi sẽ tàn, chỉ có cỏ có rễ mới có thể xanh tốt mãi mãi, mong cô nương tự mình nghĩ cho kỹ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.