Nhập Thanh Vân

Chương 5: Tham tiền một cách quang minh chính đại




Kỷ công tử là một người đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện thô lỗ như đoạt mỹ nhân. Hắn muốn người ta tự nguyện đến bên mình, tốt nhất là trong mắt chỉ có một mình hắn, toàn tâm toàn ý yêu thương hắn, lúc đó hắn mới thấy vui vẻ.

Vì vậy, khi có thời gian rảnh, hắn liền mua cho Minh Ý bảy, tám bộ y phục lộng lẫy.

Minh Ý đứng trong phòng nhìn những thứ này, mắt mở to tròn: “Đều là cho nô tỳ sao?”

“Thử xem có vừa người không?”

Minh Ý reo lên một tiếng, như chim nhỏ bay tới, cầm lấy chiếc váy thêu hoa màu ngọc bích, cẩn thận sờ sờ, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn: “Nô tỳ chưa bao giờ được mặc loại vải đẹp thế này đâu.”

“Bây giờ nàng có thể tùy ý mặc.” Kỷ Bá Tể không để ý lắm.

“Đại nhân tốt quá!” Nàng lại nhào tới hắn, tà váy bay lên, một cái hôn đáp lên bên mặt hắn.

Kỷ Bá Tể nhận ra tiểu yêu tinh này rất tham lam, những món quà vừa rồi chỉ đủ cho một cái hôn.

Hắn ôm lấy eo nàng, dẫn đến trước bàn trang điểm, mở hai chiếc hộp mới mua.

Lắc tay kim tằm hai khóa, trâm cài đính tám viên ngọc châu, bộ diêu ba cánh lông vũ của chim tước…, ngọc bích mã não, vàng ngọc đầy ắp.

Minh Ý chớp chớp mắt, thân hình mềm mại dựa vào hắn: “Đại nhân là chỉ tặng cho ta, hay quay đầu đi còn tặng những tỷ muội khác nữa?”

Nàng cắn nhẹ môi, ba phần kiều diễm, năm phần trách móc, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Kỷ Bá Tể nhéo má nàng, cười nói: “Đều là cho nàng. Nàng thích gì cứ lấy, không cần khách sáo.”

“Ừm.” Hắn cúi đầu, khe khẽ mân mê lỗ tai nàng.

Minh Ý cảm thấy ngứa ngáy, nhưng hắn đã cho nàng nhiều thứ như vậy, nàng cũng không tiện né tránh, chỉ rầm rì hai tiếng, mũi chân khẽ nhón lên, lộ ra một phần cổ trắng ngần.

Kỷ Bá Tể không chần chừ mà cắn vào.

Đầu lưỡi chạm vào làn da mịn màng của nàng, mềm mại ấm áp, hắn nhịn không được mà tăng thêm lực, sau đó nghe thấy nàng khẽ kêu một tiếng, âm thanh vừa đến cổ họng lại bị kìm nén, nghe như tiếng thở khò khè của mèo.

Hắn mỉm cười, động tác nhẹ lại, ngón tay cái xoa nhẹ sau tai nàng.

Người trong lòng dần dần thả lỏng, trong lúc thân mật, thậm chí còn hơi thè lưỡi.

Rất tốt, hắn chọn đúng lúc nàng đắm chìm, dứt khoát buông nàng ra.

Minh Ý có chút mơ màng, sau đó nhận ra mình thất thố, cúi đầu thật thấp, ngượng ngùng nắm lấy vạt áo hắn: “Bên ngoài, bên ngoài vừa lúc trời đang đẹp, đại nhân không muốn đi dạo sao?”

Tâm trạng Kỷ Bá Tể cực tốt nhìn nàng, một lúc sau mới đáp: “Được.”

Bầu không khí này vừa ám muội vừa quyến rũ, cộng thêm khuôn mặt tuyệt đẹp này, rất dễ khiến người ta tưởng rằng đã gặp được đúng ý trung nhân.

Tuy nhiên, Minh Ý nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nàng cười cười, rời khỏi vòng tay hắn, đi đến bàn trang điểm nhặt lấy chu sa, tỉ mỉ trang điểm, lại đổi một bộ váy dài xếp li màu đào khói, khoác lên mình chiếc áo choàng bằng lụa mỏng, chải chuốt mất nửa canh giờ mới theo sau hắn bước ra khỏi cửa.

Nàng là một chiếc bình hoa đúng nghĩa, tuyệt đối không cho phép bản thân có chút lôi thôi nào, ngay cả sợi tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, trang sức rườm rà nhưng không rối mắt, váy áo rực rỡ nhưng không diêm dúa. Vừa bước ra khỏi phòng, tất cả nha hoàn, bà tử gần xa đều không nhịn được mà lén lút nhìn nàng.

Minh Ý cử chỉ đoan trang, vai lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi thấp, che nửa mặt bằng chiếc quạt thêu, chậm rãi đi sau hắn vài bước, không vượt quá giới hạn nhưng cũng thể hiện sự tuân theo, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Kỷ Bá Tể khẽ cười, vươn tay ôm nàng vào lòng.

“Đại nhân.” Nàng nhẹ nhàng gọi, trách móc mà đẩy hắn một chút: “Như vậy không hay.”

Là một món đồ chơi của người ta, thì phải tuân theo quy tắc của nó. Việc khoác vai sánh bước là hành động của những đôi phu thê chân chính.

Ai ngờ, nam nhân này lại nói: “Nàng và ta, không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác.”

Minh Ý thầm cười trong lòng. Thật lợi hại, chuyên chọn lời hay ý đẹp để nói, đầu óc ai mà không tỉnh táo nghe thấy sẽ đánh giá sai vị trí của mình trong lòng hắn.

Nhưng trên mặt, nàng lại mỉm cười e ấp: “Đại nhân ban ơn, là phúc của nô tỳ.”

Hai người sánh bước ra khỏi cửa, Kỷ Bá Tể chọn một chiếc xe thú nửa hở, đỡ nàng lên và cùng ngồi với hắn.

Minh Ý nhận ra suy nghĩ của hắn, nàng ngượng ngùng nhút nhát dựa vào hắn, cầm quạt thêu, để lộ gương mặt xinh đẹp của mình, đôi mắt chỉ đắm chìm nhìn hắn mà không nhìn sang hai bên đường. Cả dọc đường đi, tiếng xuýt xoa, tiếng huýt sáo từ vỉa hè vang lên không ngừng.

Kỷ Bá Tể rất hưởng thụ, nhẹ nhàng xoa bàn tay nàng: “Còn thiếu thứ gì nữa không, ta sẽ đưa nàng đi mua thêm.”

Minh Ý cũng không khách khí: “Nô tỳ ngủ dễ giật mình, nếu có vài thỏi vàng đè giường là tốt nhất.”

Kỷ Bá Tể: ?

Minh Ý: Mỉm cười.

Không giống với những cô nương khác thường hay e dè, chỉ muốn nhận vàng bạc trang sức để rồi bán lấy tiền, Minh Ý không làm vậy. Nàng biết rõ sự đen tối của các tiệm cầm đồ, một món đồ trị giá một trăm lượng mà cầm vào chỉ còn lại năm mươi lượng, cớ gì phải để người ngoài kiếm chác khoản chênh lệch đó.

Sau một lúc im lặng, hắn bật cười: “Trong lòng cực kì hoảng sợ phải không? Mười thỏi vàng có thể đè xuống được không?”

Minh Ý mắt sáng rỡ: “Đương nhiên là được rồi.”

“Được.” Hắn cũng rất hào phóng, trực tiếp dẫn nàng đến tiền trang¹.

Minh Ý không khỏi cảm thán, thật là giàu có, một thỏi mười lượng, chỉ cần bán đi liền nhận được một trăm lượng vàng, số tiền đó đủ cho người ta sống sung túc cả nửa đời người rồi.

Nhiều quan chức cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, hắn mới vừa mới lên nắm quyền mà đã có tài sản nhiều như vậy, chẳng trách các cô nương ở thành Mộ Tinh đều muốn theo đuổi hắn.

Minh Ý bĩu môi, vẫy đuôi đi theo hắn lấy vàng thỏi của mình. Thỏi vàng quá nặng, nàng không thể ôm được, hắn lập tức bảo mọi người mang tất cả ra ngoài xe ngựa.

Minh Ý mỉm cười gật đầu: “Đa tạ đại nhân!”

Nhìn nàng, Kỷ Bá Tể hiểu rằng số tiền đó đối với nàng đã đủ.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, những cô nương khác chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của hắn là đã say mê, nhưng đối với nàng, hắn chỉ như món quà tặng kèm theo một thùng vàng thỏi mà thôi.

Kỷ Bá Tể không thể vui nổi. Khẽ nhíu mày, hắn định nói thêm gì đó, thì đột nhiên nghe thấy tiếng động như xé gió từ phía sau.

Theo bản năng tránh sang một bên, vòng tay ôm lấy eo Minh Ý, kéo nàng sang chỗ an toàn. Sau đó cau mày quay đầu lại, nhìn thấy một tên nam nhân lạnh mặt đi vào, thu hồi cây trâm cài tóc ghim vào tường: “Xin lỗi, trượt tay.”

Minh Ý vừa mới lấy lại bình tĩnh, khóe miệng giật giật.

Tay phải trơn đến mức nào mới có thể ném một cây trâm gỗ bằng lực mạnh đến nỗi có thể giết người?

Nàng ngước mắt nhìn người vừa đến, người đó mặc một thân đồ tang, khuôn mặt thanh tú, trông khoảng hai mươi tuổi, nhưng giữa hai hàng mày lại toát lên vẻ hung ác.

Kỹ Bá Tể buông tay nàng ra, cười hỏi: “Yến công tử đến để chia gia sản à?”

Yến An khẽ siết chặt ngón tay, chậm chạp cài chiếc trâm gỗ vào búi tóc của mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Đa tạ đại nhân quan tâm, phụ thân của ta cả đời thanh liêm, không có mấy lượng bạc để chia.”

Vậy là đến để gây chuyện.

Tay vừa mới nhấc lên, đã thấy người này đã vén váy bay nhanh ra sau bình phong.

“Chân tay cũng khá nhanh nhẹn.”

Hắn nhếch mép cười nhìn nàng một cái, sau đó tiện tay rót cho Yến An một chén trà: “Dạo này ta bận rộn, cũng không có thời gian đi thắp hương cho lệnh đường, gặp được ngươi ở đây cũng là duyên, hay là ta đưa luôn tiền cúng lễ, đỡ phiền ta đi thêm một chuyến.”

Yến An nhìn chằm chằm vào hắn, nắm chặt tay đến mức trắng bệch, rít từng chữ qua kẽ răng: “Hung thủ giết người cũng xứng đáng được đến phúng điếu sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.