Nhập Thanh Vân

Chương 6: Hung thủ giết người




Căn phòng bỗng chốc chìm trong im lặng.

Minh Ý nấp sau bình phong, cẩn thận quan sát hai người.

Kỷ Bá Tể cau mày, bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng tay đã siết chặt thành quyền. Hắn vốn cao lớn, khí thế trên người luôn khiến cho người ta cảm thấy một sự áp đảo vô hình.

Nhìn lại Yến An, tuy phẫn nộ tột độ nhưng võ công lại có phần yếu kém, từ trên xuống dưới thiếu sót đủ chỗ, lộ ra nhiều sơ hở.

“Ngươi dám đi xem bài vị của phụ thân ta ư?” Hắn gầm lên hỏi.

Kỷ Bá Tể cười nói: “Sao thế, trên bài vị của lệnh đường¹ có tranh xuân cung² à?”

Minh Ý: “…” Cái miệng này đúng là không chịu thua kém ai.

Gân xanh nổi lên trên trán Yến An, hắn ta hét lên một tiếng, lập tức xông lên động thủ, nguyên lực³ mạnh mẽ tạo thành trận pháp, giống như lồng giam giáng xuống, vây lấy Kỷ Bá Tể.

Với độ tuổi của Yến An mà có được nguyên lực như vậy đã là rất tốt, nhưng Kỷ Bá Tể vốn nổi tiếng với nguyên lực cao cường, chỉ nhìn thấy hắn giơ tay lên, một đạo kim quang màu tím bay ra, lập tức phá tan trận pháp của Yến An, bụi vàng văng lên tung tóe.

“Có công phu đi khắp nơi cắn xé, không bằng trở về tiếp tục rèn luyện.” Kỷ Bá Tể nhàn nhạt nói: “Như vậy, khi tìm thấy hung thủ thật sự, ngươi sẽ không trở thành người thứ ba bị giết chết.”

Phải nói rằng, dáng vẻ hắn ngồi trên ghế, ung dung bất động, dễ dàng chiến thắng, vừa mạnh mẽ vừa ngang ngược quả thực vô cùng mê hoặc. Ánh sáng mặt trời bên ngoài rọi qua khung cửa sổ của tiền trang, vừa vặn rơi trên vai Kỷ Bá Tể, giống như lông vũ của thần.

Mắt Yến An đỏ bừng, thở hổn hển nhìn hắn, như một chú bê con phẫn nộ.

Minh Ý nhìn thấy, cảm thấy kim chủ không thể thua được, bèn lại chỉnh trang lại tóc tai và y phục, tựa như không có chuyện gì xảy ra, quay lại bên cạnh Kỷ Bá Tể: “Hai vị đều bớt giận đi, chuyện này hẳn là có gì hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì được chứ, trong số những người có mâu thuẫn với phụ thân ta, chẳng phải chỉ có một mình hắn hay sao!” Yến An tức giận, không chịu xuống nước, giơ tay chỉ vào Kỷ Bá Tể: “Người khác không biết, nhưng đừng tưởng ta không biết, ngươi vẫn luôn cho rằng phụ thân ta chẩn đoán sai lầm khiến cả nhà họ Mạnh gặp họa, oán hận nhiều năm, nay đã tìm được cơ hội báo thù, chẳng phải vậy sao?”

Kỷ Bá Tể nhướn mày, bật cười: “Mạnh gia nào?”

“Đừng có giả vờ! Lúc nhỏ ta đã nhìn thấy ngươi ở hậu viện Mạnh gia.”

“Ồ?”

Hắn đứng dậy, ôm eo Minh Ý, chậm rãi tiến đến trước mặt Yến An, cụp mắt nhìn y, giọng điệu bình thản: “Ta từ nhỏ lớn lên ở trại nô lệ, ngươi lại nói mình nhìn thấy ta ở hậu viện Mạnh gia?”

Khí thế của Kỷ Bá Tể áp đảo, làm cho Minh Ý đứng bên cạnh hắn cũng cảm nhận rõ ràng, nàng nhìn thấy được một chút hoang mang thoáng qua trong mắt Yến An.

Lẽ nào là nhận nhầm người rồi?

Nàng đã nói mà, rõ ràng trong yến tiệc hôm đó, Kỷ Bá Tể luôn ở bên cạnh nàng, vừa uống rượu vừa trêu ghẹo các vũ cơ, bận rộn không ngừng, làm sao có thời gian đi giết người.

Lắc đầu, Minh Ý nhẹ giọng khuyên nhủ: “Vụ án mạng tự có Quan Tư Phán tra xét, công tử hành động tùy tiện như vậy, nếu truyền đến tai Quan Tư Phán e rằng sẽ khó lòng mà giải thích được. Hôm nay gặp nhau cũng là duyên phận, chi bằng hãy ngồi xuống uống chén trà.”

“Ai muốn uống trà với hắn?” Yến An lại nổi giận, gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Bá Tể: “Vụ án mạng này nhất định có liên quan đến ngươi, ngươi chờ đấy, bây giờ ta sẽ đi tìm Quan Tư Phán.”

Kỷ Bá Tể nhìn Yến An như nhìn tên đần, cũng không ngăn cản, chỉ đứng yên nhìn hắn ta đi ra khỏi cửa.

“Đại nhân, đây…” Minh Ý chớp mắt, không biết phải làm sao.

“Mặc kệ hắn.” Hắn khoát tay, “Tư Phán xét xử vụ án nhiều năm, cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể tin lời vớ vẩn của hắn.”

Nói xong, hắn lại cúi đầu nhìn nàng, khẽ nheo mắt: “Sao lại quay về đây? Ban nãy không phải chạy nhanh lắm à?”
Nàng che miệng, cười hì hì: “Đại nhân nói gì vậy, nô tỳ nào có chạy đâu, chỉ là đi xem sau bức bình phong có đường thoát hay không, lỡ như có chuyện gì xảy ra, cũng có thể dẫn đại nhân đi.”

“Ồ?” Hắn nhướng mày, “Thế nàng đã nhìn rõ chưa, có đường sống không?”

Nàng cười khúc khích, nép vào người hắn: “Nô tỳ nhìn kỹ rồi, nô tỳ cảm thấy chỉ có đại nhân mới là đường sống tốt nhất. Chỉ cần ở bên cạnh đại nhân, nô tỳ không cần sợ điều gì hết.”

Vật nhỏ thật biết nói chuyện.

Hắn hừ một cái, nắn nắn gương mặt nhỏ mềm mại của nàng, rồi đưa nàng lên xe ngựa.

Vàng ròng nặng trĩu, Minh Ý ôm không xuể, quyết định nằm bò trên rương, vui vẻ ngắm nhìn tứ phía.

“Đại nhân, những thứ này đều thuộc về nô tỳ sao ạ?”

“Nô tỳ có thể dùng chúng để mua trang sức, mua nhà được không?”

“Đại nhân hào phóng ban cho nô tỳ nhiều thứ như vậy, không lo nô tỳ sẽ trốn mất sao?”

Ríu ra ríu rít, cứ như một con chim nhỏ luôn miệng hót.

Kỷ Bá Tể cảm thấy buồn cười, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao Tuần ma ma lại nói nàng ồn ào. Vật nhỏ này mỗi khi vui vẻ liền nói rất nhiều một đống linh ta linh tinh.

“Đại nhân không được phong tước vị, lại ban hết vàng bạc cho nô tỳ thế này, vậy đại nhân phải làm sao đây?” Nàng cau mày suy nghĩ.

Kỷ Bá Tể cười cười, thuận theo lời nàng: “Vậy thì đưa lại cho ta?”

“Không được.” Minh Ý mặt mày nghiêm túc: “Vàng không thể no bụng được, ngài đợi chút, ta đi mua bánh cho ngài ngay.”

Bánh ven đường rẻ bèo, nàng chẳng cần mở nắp rương, chỉ móc ra hai đồng tiền là mua được.

Kỷ Bá Tể liếc mắt, lười biếng dựa vào thành xe chờ nàng, định nói nàng keo kiệt, nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng lại thon thả trắng ngần, cầm hai đồng tiền cũng đẹp vô cùng. Nàng mua một chiếc bánh hành, nóng đến mức liên tục đổi tay để cầm, vừa thổi thổi vừa nắn tai, từ xa lè lưỡi với hắn.
Hắn không nhịn được mà nhìn thêm hai lần.

Cái lưỡi nhỏ hồng hồng, làn váy rực rỡ chói mắt, giữa con đường ảm đạm, chỉ có nàng là xinh đẹp động lòng người.

Thôi được rồi, hắn nghĩ, tham tiền thì cứ tham đi, Đại Tư nói đúng, có sở thích vẫn tốt hơn không có gì.

“Đại nhân, bánh tiệm này ngon nhất ạ.” Nàng vui vẻ ngồi lại bên cạnh hắn, chia cho hắn nửa chiếc bánh: “Ngài nếm thử đi.”

Bánh nướng hành mới ra lò, thơm nức mũi, mềm mịn tan trong miệng, Kỷ Bá Tể cắn hai miếng, khẽ gật đầu.

“Ngon phải không ạ? Trước đây khi còn ở trên con phố này, món nô tỳ thèm ăn nhất chính là bánh nhà này.” Nàng cũng há miệng cắn một miếng lớn, híp mắt hài lòng: “Bây giờ có thể ăn bao nhiêu tùy thích, thật tuyệt vời.”

Hắn hờ hững hỏi: “Trước đây nàng từng sống ở đây?”

“Ở con phố này kiếm sống đó.” Nàng cười rạng rỡ, ra chiều so sánh: “Lúc đó ta bé tí tẹo, lại gầy gầy nhỏ xíu, kiếm chẳng được bao nhiêu tiền. Mỗi lần đi qua đây chỉ có thể ngửi mùi thơm thôi.”

Hắn khựng lại, ngừng nhai.

Nàng dường như chẳng bận tâm đến quá khứ của mình, cũng không than thở kể lể với hắn, chỉ bình thản nói như đang nói chuyện phím: “Sau này nếu ta có thể mua nhà, nhất định sẽ mua ở gần đây. Mỗi ngày ra khỏi cửa đều có thể mua một chiếc bánh để ăn.”

Lòng hắn khẽ động, tay nhẹ vuốt ve mái tóc nàng.

Nam nhân ai cũng có chút máu anh hùng. Một nữ nhân cần được hắn cứu rỗi, hiển nhiên sẽ thu hút hơn một nữ nhân chỉ có sắc đẹp mà thôi.

Bỗng dưng hắn tò mò muốn biết rốt cuộc trước đây nàng đã trải qua những gì.

Chú thích:
¹Lệnh đường: cha mẹ người đối diện.
²Tranh xuân cung: hay còn gọi là xuân cung đồ, tranh xxx =))
³Nguyên lực: có thể hiểu là kiểu sức mạnh nội tại ấy :))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.