Nhập Thanh Vân

Chương 52: Che chở cho hắn




Các loại nguyên lực đủ màu sắc liên tục tấn công vào con hắc long đang vần vũ. Thế nhưng cũng chỉ khiến nó tức giận, thực chất lại không hề tổn hại được một miếng vảy nào của nó, không đau cũng không ngứa. 

La Kiêu Dương nhìn nhìn, có chút chán nản: “Rõ ràng hắn còn nhỏ hơn chúng ta.”

Phàn Diệu lắc đầu, thu tay lại: “Nguyên lực vốn dĩ là chín phần dựa vào thiên phú, một phần dựa vào tu luyện. Kỷ Bá Tể có thiên phú tuyệt đỉnh, tu luyện cũng không hề lơ là, chúng ta không địch lại hắn là điều đương nhiên.”

“Nhưng hắn quá độc ác, nếu hôm nay không trừ khử hắn, ngày sau hắn lại làm điều ác, chúng ta càng không phải là đối thủ!”

“Ngươi nhìn nguyên lực của hắn đi, sau trận chiến ác liệt với Tiết Thánh, chúng ta cùng ra tay cũng không thể đánh lại, ngươi còn nghĩ đến chuyện trừ khử hắn?”

La Kiêu Dương tức giận: “Ngươi nhiều lời như vậy, chẳng phải sợ quyền lực của hắn sao?”

Phàn Diệu sầm mặt định lên tiếng tranh cãi, nhưng Sở Hà đứng bên cạnh đã tiến đến ngăn họ lại: “Đừng cãi nhau ở đây.”

Ban đầu bọn họ cùng nhau đến tìm Kỷ Bá Tể để đòi công lý, không ngờ khi đứng trước mặt con hắc long này lại tự lục đục nội bộ. La Kiêu Dương cảm thấy vô cùng ức chế, hất tay định thu lại nguyên lực.

Kết quả, không biết do gã ta sơ ý không kiểm soát tốt hay vì lý do gì, vừa hất tay, một người ở cửa bên đã ngã theo.

“A!”

Mọi người có mặt ở đó đều hoảng sợ, Phàn Diệu trách móc nhìn La Kiêu Dương, La Kiêu Dương vội vàng xua tay: “Ta không cố ý.”

Bọn họ tu luyện đều vì muốn thành Mộ Tinh không bị các thành khác ức hiếp, làm sao có thể dùng nó để làm hại người trong thành.

“Cô nương? Cô nương!” Trong cửa xông ra nhiều gia nhân, đều vây quanh người ngã xuống, La Kiêu Dương vội vàng đi đến, cúi đầu nhìn nhìn.

Một giai nhân ngã vật xuống đất, dung nhan như ngọc, thân hình mềm mại như liễu, tay ngọc ôm chặt lấy ngực, trong mắt tràn đầy vẻ đau đớn.

“Xin lỗi, xin lỗi!” La Kiêu Dương vội vàng cúi người hành lễ.

Minh Ý rên rỉ hai tiếng, yếu ớt ngước mắt lên, vẻ mặt uất ức: “Tiểu nữ chỉ muốn ra ngoài mua thuốc giải độc cho đại nhân thôi, nếu ở đây không cho đi thì chỉ cần thông báo một tiếng để tiểu nữ đổi đường đi là được, hà cớ gì phải đả thương người khác?”

“Ta thật sự không cố ý… Đợi đã, ngươi nói đại nhân nào?” La Kiêu Dương ngạc nhiên.

“Còn có thể là đại nhân nào, trong phủ chỉ có một vị Kỷ đại nhân, không còn ai khác.” Nhờ sự dìu đỡ của các nha hoàn, Minh Ý run rẩy đứng thẳng dậy, dùng quạt che mặt, giọng điệu ai oán: “Các người lấy đông hiếp yếu cũng đành thôi, còn nhân lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay.”

Mọi người bên ngoài ngẩn ra, hoang mang nhìn nhau.

Kỷ Bá Tể bị trúng độc? Khi nào? Hôm qua từ hội thi tuyển chọn trở về không phải vẫn bình thường sao? Tính lừa bọn họ ngu ngốc hay gì?

Nhưng, cô nướng trước mắt này lại có vẻ vô cùng lo lắng, một bộ giận nhưng không dám nói, nhìn cũng không giống như đang nói dối.

La Kiêu Dương do dự một chốc, vẫn nhẹ giọng hỏi: “Đại nhân nhà ngươi làm sao mà bị trúng độc?”

“Tiểu nữ nào biết?” Minh Ý trừng hắn: “Hôm qua sau khi trở về từ hội tuyển chọn đã thành ra như vậy. Đại nhân nôn ra toàn là máu, mãi đến khi Ngôn y quan chạy đến một chuyến mới miễn cưỡng giữ được mạng sống, không ngờ lại gặp phải các vị…”

Nàng rất tức giận, lại cố gắng đè nén xuống, cười khổ nói: “Thôi bỏ đi, đại nhân không cho tiểu nữ xen vào chuyện người khác, các vị cứ tiếp tục đấu. Chỉ phiền các vị nhường đường cho tiểu nữ, bằng không nếu Kỷ đại nhân vì bị trúng độc mà có mệnh hệ gì, các vị thắng cũng không vẻ vang gì đâu.”

La Kiêu Dương bị nàng nói cho đỏ mặt, bất lực quay đầu nhìn Phàn Diệu: “Hắn đã bị thương nặng, mà còn một mình đấu với cả đám người chúng ta?”

Phàn Diệu suy nghĩ một chút: “Vừa rồi nghĩ lại quả thật là khác với hắn lúc bình thường, bằng không với tính khí của Kỷ Bá Tể, hắc long sẽ trực tiếp xông về phía chúng ta, chứ không chỉ là bay phía trên phủ phòng thủ. Nhưng ta lại không ngờ là hắn bị trúng độc.”

La Kiêu Dương bực bội nhéo lỗ tai, hướng về phía những người vẫn đang tấn công mà hét lên: “Trước dừng tay đã!”

Minh Ý cảnh giác nhìn chằm chằm, dáng vẻ phòng thủ như thể sợ hắn sẽ dùng chiêu “lùi một bước tiến hai bước”.

Hắn khóc không ra nước mắt: “Cô nương, chúng ta cũng không phải là kẻ hung ác. Nếu không phải hôm qua Kỷ đại nhân ra tay giết người thì hôm nay chúng ta cũng không phẫn nộ đến nỗi phải xông vào quý phủ.”

“Nếu ngài ấy giết người mà phạm pháp thì sẽ có Tư Phán xử lý mà.” Minh Ý đầy mắt là sự hoang mang: “Chẳng lẽ các ngươi không biết Tư Phán làm gì sao?”

Chuyện này ai mà không biết, tất cả đều hiểu rằng trong lễ tuyển chọn sẽ có người sống kẻ chết, nhưng Tiết Thánh gã…

Đợi chút, Phàn Diêu bất chợt phản ứng lại: “Độc trên người Kỷ Bá Tể là do Tiết Thánh hạ?”

“Không thể nào! Tiết Thánh là một người tốt, làm sao hắn có thể hạ độc trong lễ tuyển chọn được.” Sở Hà lắc đầu.

Trong lòng mọi người đều hiểu, nếu là người khác hạ độc, trong thành đã sớm náo loạn rồi. Kỷ Bá Tể hiện giờ vô cùng quan trọng, ai có thể hạ độc hắn mà toàn thân rút lui?

Trừ phi, kẻ đó đã chết.

Mọi người im lặng, La Kiêu Dương vẫn cố xác: “Chuyện này chúng ta cũng không biết, người đã chết rồi, ai nói rõ ràng được chứ, hôm nay chúng ta chỉ đến để cùng Kỷ đại nhân thảo luận…”

“Đúng vậy, đã như vậy, chúng ta cũng không nhất thiết phải tiếp tục ở đây làm phiền…”

Minh Ý giả vờ ngu ngốc, không hiểu họ đang nói gì, thấy họ vừa nói vừa tránh đường, lập tức vội vàng rời đi cùng nha hoàn, giả vờ đi ra ngoài tìm thuốc.

Nhưng chưa đi được bao xa, nàng đã đổi hướng, từ cổng Tây quay lại phủ.

“Cô nương không sao chứ?” Tuân ma ma vội vàng chạy đến: “Lão nô nghe người ta nói cô nương bị thương?”

“Không có, bà xem nè, hoàn toàn khoẻ mạnh.” Minh Ý xoay một vòng trước mặt bà, lại tò mò hỏi: “Những người đó đã đi chưa?”

“Vẫn còn đứng ngoài kia kìa.” Tuân ma ma cười nhẹ: “Nhưng mà không còn động thủ nữa rồi, giờ chỉ cần một cái cớ để xuống nước thôi, lát nữa Mạnh đại nhân qua nói chuyện là được.”

Vừa nói, bà vừa phủi bụi trên váy cho Minh Ý, động tác vô cùng dịu dàng.

Kỷ Bá Tể quen thói độc đoán, không thích giải thích nhiều với người khác, chỉ có hai lựa chọn: đánh chết hắn hoặc là cút đi, không có lựa chọn thứ ba. Bình thường thì không sao, nhưng bây giờ đang bị thương nặng mà vẫn cố gượng thì không được. Mọi người trong phủ đều rất lo lắng nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.

May mắn có Minh Ý ở đây, tính tình nàng thẳng thắn, có gì muốn nói thì nói luôn, khiến đám gia nô canh gác cửa nghe cũng hả hê.

Đại nhân của bọn họ không phải là kẻ xấu!

Nếu như trước đây Tuân ma ma chỉ xem Minh Ý như một tiểu cô nương đáng yêu, thì giờ đây bà đã coi Minh Ý như một nửa chủ nhân. Mặc dù Minh Ý không đoan trang, quý phái, không có phong thái của một đương gia chủ mẫu, nhưng nàng rất thương đại nhân, luôn muốn bảo vệ đại nhân, điều này quan trọng hơn tất cả.

Mong rằng đại nhân cũng có thể ghi nhớ lòng tốt của Minh cô nương, tương lai cho dù đã đón chủ mẫu thì cũng đừng nên lạnh nhạt nàng mới phải.

Đám người thong thả đi về hướng nhà chính, một bóng đen lại đi trước họ một bước, đứng trước mặt Kỷ Bá Tể.

Ăn xong lại điều tức một thời gian, sắc mặt Kỷ Bá Tể đã tốt hơn nhiều. Hắn liếc nhìn người từ trên bệ cửa sổ nhảy vào, mở miệng hỏi: “Không sao chứ?”

Trịnh Triều đáp đất, đứng bên cửa sổ im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Vũ cơ của ngài rất lợi hại, nàng ấy sẽ không sao đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.