Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Khi nói điều này, ánh mắt của Trịnh Thiều trở nên sâu thẳm, cơ thể cũng có hơi cứng ngắc, nhưng Kỷ Bá Tể vẫn còn yếu ớt, không quan sát kỹ lưỡng biểu cảm của hắn ta, chỉ gật đầu cười nhẹ: “Nàng quả thật rất thông minh.”
Hắn không lo lắng Minh Ý sẽ đắc tội ai, chỉ cần nàng không bị thương thì dù đắc tội ai hắn cũng có thể thu dọn sạch sẽ cho nàng.
“Ngươi sắp trở về thành Phi Hoa rồi à?” Hắn hỏi Trịnh Thiều.
Trịnh Thiều vốn là đấu sĩ của thành Phi Hoa, hắn ta và Kỷ Bá Tể quen biết nhau tại Đại hội Lục Thành. Lúc đó sau khi giao đấu với nhau, Trịnh Thiều đã nói với hắn: “Ngươi có thể chiến đấu với đích hệ¹ Minh gia.”
¹Dòng chính trong gia tộc.
Kỷ Bá Tể cảm thấy hắn ta không biết nói chuyện, đích hệ Minh gia là cái gì, hắn trăm cay nghìn đắng bò được đến đây, chẳng lẽ chỉ để chiến đấu với tên đó à?
Nhưng Trịnh Thiều là một người thẳng tính, tuy ít nói mà có nói thì cũng không lọt tai, nhưng tâm tư đơn giản, không có nhiều toan tính. Tỷ thí với hắn ta, Kỷ Bá Tể cũng khá vui vẻ.
Nội bộ thành Phi Hoa liên tục gặp nhiều phiền muộn, Trịnh Thiều không nằm trong ba hạng đầu, cũng không muốn lập tức trở về thành, nên sau khi đại hội kết thúc đã lấy xe thú đến thành Mộ Tinh, tạm trú ở phủ của Kỷ Bá Tể.
Tính toán thời gian, hội thi tuyển chọn của thành Phi Hoa cũng sắp bắt đầu.
“Cuối tháng sẽ lên đường.” Trịnh Thiều trả lời hắn.
Thực ra ban đầu dự định là hai ngày nữa sẽ lên đường, nhưng vừa mới nhìn thấy Minh Ý, hắn ta đột nhiên thay đổi chủ ý.
Lần đầu tiên giúp Kỷ Bá Tể đi thăm dò nàng, cô nương kia sợ hãi né tránh lung tung, hắn ta hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi ra sao, chỉ cảm thấy là một người bình thường. Nhưng vừa rồi mới ở bên ngoài nhìn kỹ, cái đầu kia, hình dáng kia, nhìn thế nào cũng thấy giống Minh Hiến.
Không phải hắn ta cho rằng nàng chính là Minh Hiến, dù sao Minh Hiến cũng là nam nhi, nữ nhi Thanh Vân Giới dù cả gan làm loạn thế nào thì cũng không dám cải nam trang đi giành chiến thắng trong nhiều kỳ Đại hội Lục Thành như vậy, điều đó thật là hoang đường. Hắn ta nghĩ có lẽ Minh Ý có liên quan đến Minh Hiến, nếu có cơ hội hỏi thăm thì biết đâu có thể tìm ra Minh Hiến.
Lại đến một kỳ hội thi tuyển chọn rồi, các thành trì đều bắt đầu chuẩn bị. Kỳ thực hắn ta rất tò mò, nếu không có Minh Hiến thì thành Triều Dương liệu có thể giữ được vị trí ở thượng tam thành như trước kia không?
***
Khi Minh Ý bước vào cửa, Kỷ Bá Tể đang dựa nửa người vào gối mềm chợp mắt.
Ánh sáng buổi trưa từ bên ngoài chiếu vào, lướt qua đôi môi tái nhợt của hắn, nhìn không còn vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày mà lại có thêm mấy phần ngọt ngào hòa nhã.
Nàng không nhịn được mà thả nhẹ bước chân.
Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể vẫn tỉnh dậy, đôi mắt đen láy từ từ nâng lên, nhìn thấy nàng thì lười biếng “ừm” một tiếng.
Không hiểu sao, Minh Ý lại cảm thấy tiếng “ừm” này đặc biệt êm tai, giống như chú báo con mới ra khỏi ổ.
Nàng ngồi lại bên cạnh hắn, cười đến tít mắt nói: “Giải quyết phiền phức cho đại nhân, đại nhân định thưởng gì cho nô tỳ?”
Hắn kéo nàng qua, vô cùng tự nhiên gác đầu lên đùi nàng: “Đại nhân định không truy cứu chuyện nàng tự ý vào Thanh Ngõa Viện mà không được cho phép.”
Minh Ý bĩu môi, vừa định nói đây là loại phần thưởng gì vậy chứ, liền nghe hắn nói nhỏ: “Nếu là người khác đi vào, còn chưa kịp giải thích thì đầu đã lìa khỏi cổ rồi.”
Lưng toát mồ hôi lạnh, nàng vội vàng nói: “Đa tạ đại nhân.”
“Lần sau đừng dễ dàng tin lời người khác.” Hắn thở dài: “Có chuyện gì thì trực tiếp đến hỏi ta là được.”
Không phải tất cả các câu hỏi đều có thể trực tiếp hỏi hắn, ví dụ như sau khi hắn giết tất cả kẻ thù, hắn muốn làm gì, hoặc là trong phủ của hắn có loại thuốc giải mà nàng cần hay không.
Minh Ý oán thầm, sau đó vô cùng vui vẻ đáp lời: “Nô tỳ biết rồi.”
Kỷ Bá Tể ôm nàng, hài lòng thở dài một tiếng: “Nếu sớm gặp được nàng thì tốt rồi.”
Trong lòng như có gì chạm nhẹ một cái, Minh Ý chớp mắt.
Lời này của hắn có ý gì? Sớm gặp được nàng, rồi sao, sẽ không đi ra ngoài ăn chơi sa đọa à?
Không tin.
Phong lưu là bản tính, không thể vì một người nào đó mà quay đầu là bờ, chỉ có thể khi một ngày nào đó cảm thấy cuộc sống nhàm chán, mới có thể an tâm ở bên một người. Người này rõ ràng là đang lừa gạt nàng, giống như lừa gạt vô số nữ tử khác, muốn khiến nàng cũng cảm thấy mình là người đặc biệt, đã cứu vớt được một người, từ đó càng thêm một lòng một dạ.
Nàng biết những đạo lí này, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng khuôn mặt của Kỷ Bá Tể thực sự mãn nhãn, đến mức khi nghe hắn nói những lời này, tim nàng còn đập nhanh hơn bình thường.
Lỡ như, lỡ như từ nay về sau hắn thực sự chỉ ở bên nàng, liệu nàng có thể coi hắn như một người bình thường hay không?
Bị hắn ôm chặt trong lòng, Minh Ý mím môi che giấu đi cảm xúc trong mắt, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, để hắn ngủ yên.
Vài ngày sau, La Kiêu Dương và những người khác không đến cửa Kỷ phủ gây chuyện nữa. Chỉ là khi bọn họ đi viếng Tiết Thánh, trong nước mắt của Tiết phu nhân, bọn họ cảm thấy vô cùng hối hận. Sau khi hội thi tuyển chọn kết thúc cũng không đến bái kiến Kỷ Bá Tể như quy củ.
Nói cách khác, bọn họ không coi Kỷ Bá Tể là người dẫn đầu.
Đại Tư vì chuyện này mà rất đau đầu, triệu Kỷ Bá Tể vào nội viện nói chuyện hai lần, nhưng Kỷ Bá Tể cũng không coi là chuyện gì to tát, không coi thì không coi, lần đại hội Lục Thành trước kia, hắn vốn cũng không phải là người dẫn đầu.
“Vậy nên lần đó thành của chúng ta thua rồi!” Thư Trọng Lâm vô cùng đau lòng: “Lần sau nếu còn có quý tộc tôn thất đến tranh công của ngươi, nhất quyết phải lấy vị trí ngươi đã giành được để phô trương thì chẳng phải thành Mộ Tinh của chúng ta lại phải chịu thuế nặng thêm một năm sao?”
Trong sương phòng của Hoa Mãn Lầu, vài người bằng hữu đều có mặt, nghe Thư Trọng Lâm vừa nói xong thì Lương Tu Viễn liền thở dài: “Ta nói chứ, Bá Tể ngươi cũng dễ nói chuyện quá, lần trước tình hình đó không nên nhường bước, nếu không, Mộ Tinh của chúng ta còn có cơ hội tranh thượng tam thành rồi.”
Minh Ý ngồi bên cạnh Kỷ Bá Tể, nghe vậy không nhịn được quay đầu nhỏ giọng hỏi Bất Hưu: “Lần trước là tình hình gì?”
Kỷ Bá Tể không nhìn sang, chỉ đưa tay kéo cái đầu nhỏ ngoẹo sang một bên của nàng về, nhàn nhạt nói: “Đừng hỏi hắn, hỏi ta.”
Minh Ý lập tức thẳng lưng, quang minh chính đại đối với hắn lặp lại câu hỏi.
Hài lòng gật đầu, Kỷ Bá Tể nhấp một ngụm rượu: “Cũng không có gì, chỉ là lúc đó Bình Vương điện hạ cảm thấy ta không đủ khả năng, may mắn lắm mới thắng được Trịnh Thiều, sau này sẽ khó thắng hơn, nên để một tôn thất tử² mà hắn bồi dưỡng thay thế ta, sau này tiếp tục thi đấu.”
²Con cháu của hoàng thất.
Kết quả có thể đoán trước được, tôn thất tử đó không đánh bại được ai, thất bại thảm hại, cắt đứt hoàn toàn hy vọng của thành Mộ Tinh.
“Ta không hiểu, thành Mộ Tinh thắng là chuyện tốt cho tất cả mọi người trong thành, ai muốn chia sẻ một nửa tài sản mà họ cực khổ làm lụng kiếm được cho người khác? Họ cũng biết ngươi có thể thắng, nhưng lại lấy cớ đó để đưa ngươi về.” Thư Trọng Lâm vô cùng phẫn nộ.
Ngôn Tiếu cười nhạo hắn: “Với cái đầu đơn giản của ngươi thì thôi đừng bàn tán về những chuyện đại sự này, cẩn thận một ngày nào đó nói sai thì liên lụy đến gia quyến.”
Thư Trọng Lâm trợn mắt: “Ta nói sai chỗ nào?”
Lương Tu Viễn lắc đầu, ra hiệu cho hắn uống rượu, rồi chuyển sang chủ đề khác: “Năm nay những thanh niên trong thành của chúng ta khá tốt, chỉ là tính khí hơi bướng bỉnh một chút, nghe nói bọn họ còn đi thỉnh cầu lập Sở Hà làm người dẫn đầu không chịu nghe theo sự chỉ huy của ngươi.”
Kỷ Bá Tể không quan tâm: “Tùy họ.”
Nói là hắn chiến đấu vì thành Mộ Tinh thì chi bằng nói hắn chiến đấu chỉ để tìm một số người để thanh toán vài món nợ. Còn về việc thành Mộ Tinh sau này có thể thắng hay không, hoặc ai là người thắng, nói thật hắn không quan tâm lắm.