Nhập Thanh Vân

Chương 54: Chó không thể bỏ được thói ăn phân




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Cửa sương phòng mở ra, có người bước vào đưa rượu.

Minh Ý đang mải mê suy nghĩ về điều gì đó, đột nhiên cảm thấy đầu mình lạnh toát, có rượu đổ xuống, làm ướt nửa khuôn mặt của nàng, tiếp theo nghe tiếng “ai nha”, có người giẫm lên tà váy dài, ngay trước mặt nàng ngã thẳng vào lòng Kỷ Bá Tể.

Tiếng động lớn như vậy, mọi người trong sương phòng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn, chỉ thấy Thanh Ly đỏ bừng mặt vì xấu hổ, lo lắng ngồi trên đùi Kỷ Bá Tể: “Đại nhân, nô, nô tỳ bị vấp ngã, không phải cố ý xúc phạm đâu.”

Ly rượu trong tay Kỷ Bá Tể văng ra, hương thơm nồng nàn và nóng hổi lan tỏa, cùng với mỹ nhân trước mặt, tạo nên bầu không khí vô cùng tuyệt vời.

Tuy nhiên, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là ôm mỹ nhân, mà là nhìn sang bên cạnh.

Tóc của Minh Ý bị dính rượu, chỗ ngồi cũng bị đẩy ra xa, trong tầm mắt còn có thể thấy được người nam nhân của nàng còn bị người khác ôm.

Ba chuyện này, dù là chuyện nào cũng khiến nàng tức giận, thậm chí hắn còn nghĩ nàng sẽ đứng dậy kéo người ra chỗ khác.

Nhưng nàng không hề làm gì.

Minh Ý ngã ngồi bên cạnh, có chút chết lặng nhìn hắn và Thanh Ly, sau đó từ từ cụp mắt xuống, tự giác di chuyển sang bên cạnh.

Lòng Kỷ Bá Tể thắt lại, giơ tay ra hiệu Bất Hưu đưa Thanh Ly đi, sau đó thuận tay kéo Minh Ý về vị trí ban đầu.

“Dính ở đâu rồi?” Hắn hỏi.

Nàng hơi bất ngờ nhìn hắn, trong đôi mắt phượng dần dần nhuộm ý cười, ngập ngừng đưa tay chỉ về phía bộ diêu: “Ở đây.”

Kỷ Bá Tể nhăn mặt, dùng tay áo lau cho nàng: “Ngày thường cũng khá lanh lợi mà sao lúc nãy lại không biết tránh đi?”

“Nàng ấy hành động nhanh quá, nô tỳ không kịp phản ứng.” Minh Ý cúi đầu, ngoan ngoãn để hắn nghịch những viên ngọc châu trên đầu.

Thanh Ly được Bất Hưu đỡ sang một bên vẫn còn ngơ ngác, khi quay đầu lại nhìn thấy hai người này tình chàng ý thiếp, nàng ta tức giận đứng dậy: “Đại nhân, là nàng ta duỗi chân vướng nô tỳ trước nên nô tỳ mới lỡ tay.”

Kỷ Bá Tể thậm chí không ngước mắt lên: “Biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Không thể tin nổi nhìn bóng lưng hắn, Thanh Ly khẽ lắc đầu: “Đại nhân trước đây không như vậy, có phải vì trước đây nô tỳ quá phận nên ngài còn giận nô tỳ không? Nô tỳ đã biết sai rồi, những ngày này ngoài đại nhân, nô tỳ không muốn tiếp bất kỳ vị khách nào. Nô tỳ chỉ chờ đại nhân đến Hoa Mãn Lầu để giải thích với đại nhân, kết quả đại nhân đến là đến, nhưng lại mang theo người đến khiến nô tỳ tức giận.”

Nàng ta lảo đảo nửa bước, như lẩm bẩm tự nói: “Nô tỳ không có gì cả, chỉ có thân xác đã trao cho đại nhân này thôi, đại nhân còn muốn lấy đi thứ gì từ nô tỳ? Nếu có thể nô tỳ đều nguyện ý cho, đại nhân cứ nói thẳng.”

Minh Ý nghe mà cau mày.

Một đại hoa khôi vậy mà cũng bị Kỷ Bá Tể mê muội đến mức này. Dung nhan của nàng ta diễm lệ, tài hoa cũng khá tốt, sao lại phải treo cổ trên người một tên nam nhân không biết chuộc thân cho mình chứ.

Kỷ Bá Tể cũng vậy, lợi dụng người ta che đậy, cho đủ tiền là được rồi, làm gì phải ong bướm dỗ dành, khiến người ta đau lòng.

Thật là chó không thể bỏ được thói ăn phân.

Kỷ Bá Tể thấy biểu cảm của nàng không đúng, trong lòng cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.

Còn tưởng rằng tiểu cô nương này đã quen với việc ngậm bồ hòn làm ngọt, đến cả ghen cũng không biết ghen chứ. Hóa ra lúc nãy có thể chỉ là không có tự tin, sợ hắn sẽ không chiều nàng.

Sao hắn lại không cưng chiều nàng được.

“Bất Hưu.” Hắn nhấc cằm lên: “Thanh Ly cô nương say rượu rồi, đưa nàng ra ngoài, giao cho quản sự ở đây trông coi, để nàng tỉnh rượu.”

“Vâng.”

Bất Hưu tiến lên vài bước, Thanh Ly còn muốn giãy dụa, nhưng khi hắn đến gần, nàng khẽ sững người, sau đó ngước mắt, không thể tin nổi nhìn hắn.

“Cô nương mời đi bên này.” Bất Hưu vô cảm nói.

Thanh Ly như mất hồn bị kéo ra khỏi sương phòng, sau một lúc lâu, mới nghe tiếng khóc nức nở của nàng ta truyền đến.

Những người có mặt đều là phường rượu thịt với nhau, bọn họ đều đang xem kịch hay, nhưng lại thấy vở kịch chỉ đơn giản như vậy đã hạ màn, không khỏi có chút tiếc nuối.

Ngôn Tiếu phe phẩy quạt trêu chọc: “Kỷ đại nhân quả thật là yêu ghét rõ ràng.”

“Quá khen.” Hắn cúi đầu nhìn Minh Ý: “Bảo bối này không dễ dàng gì mới có được, không thể để nàng ấy đau lòng được đâu.”

Đau lòng thì không đến mức đó, Minh Ý cười cười. Nàng chỉ là cảm thấy những nữ tử ở Thanh Vân Giới thật đáng thương, chỉ có thể dựa vào nam nhân để sống, một khi bị lừa dối hoặc bị bỏ rơi, khi đó quả thật là đất trời sụp đổ. Thanh Ly, một hoa khôi được bồi dưỡng còn như vậy, huống chi là những cô nương ở nhà bần hàn khác.

Nếu một ngày nào đó, nữ tử cũng có thể tu luyện từ nhỏ, cũng có thể vì có thiên phú mà đi làm đấu giả thì tốt biết bao.

“Ta chỉ đối xử như vậy với những người không thích.” Thấy nàng im lặng một lúc lâu, Kỷ Bá Tể vuốt ve chén rượu, thấp giọng bổ sung: “Đối với nàng sẽ không như vậy.”

Minh Ý cụp mắt rồi mỉm cười: “Có thể được đại nhân yêu thương, là vinh hạnh của nô tỳ.”

Một người giả vờ thâm tình, một người giả vờ tin tưởng, hai bên phối hợp hoàn hảo, khung cảnh quả thật vô cùng đẹp mắt.

¹Là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là “hợp tác tốt”. Thành ngữ này thường được sử dụng để mô tả: mối quan hệ hợp tác hiệu quả giữa hai hoặc nhiều người; khả năng làm việc cùng nhau để đạt được mục tiêu chung; sự phối hợp nhịp nhàng giữa các bộ phận trong một tổ chức.

“Hai người cũng đủ rồi đó, đừng chọc tức những người vẫn chưa tìm được tình yêu chân thành như bọn ta.” Thư Trọng Lâm nhếch mép.

“Đúng vậy.” Ngôn Tiếu phụ họa.

Lương Tu Viễn nghe vậy khựng lại, rồi ồ lên một tiếng: “Cái ‘bọn ta’ này đừng kéo ta theo.”

“Hửm?” Mọi người trên bàn tiệc lập tức nhìn hắn.

Kỷ Bá Tể cảm thấy kỳ lạ: “Lúc nào vậy, sao không thấy ngươi nhắc đến?”

“Đúng vậy, cô nương nhà nào thế, dẫn ra cho chúng ta xem nào?”

Lương Tu Viễn cười khẽ, trong mắt toàn là dịu dàng: “Nàng ấy bận, đợi đến khi các đấu giả bắt đầu tu luyện mới có thời gian.”

Ngôn Tiếu nhướn mày: “Là cô nương lấy được Hoa Phượng Vĩ à?”

“Đúng vậy.” Lương Tu Viễn gật đầu: “Nhưng nàng ấy không giống với những người khác, nàng ấy không yêu thích tiền tài, cũng không tham lam danh lợi của đấu giả nào, chỉ biết làm tốt bổn phận của mình. Ngày ta gặp nàng, nàng đang sắp xếp hội trường, lên tinh thần bày mưu lập kế, đó là thứ ta chưa từng thấy ở những cô nương khác.”

Hai mắt hắn ta sáng rực kể lại, mọi người nghe thấy lại càng thêm tò mò: “Tên họ là gì?”

Lương Tu Viễn cảnh giác nhìn Kỷ Bá Tể một cái: “Ta nói ra, ngươi đừng nhớ nhung.”

Kỷ Bá Tể khịt mũi coi thường: “Ta không có thời gian nhớ nhung.”

“Được rồi.” Lương Tu Viễn nói, “Nàng ấy tên Thiên Ky, là tam cô nương Từ gia.”

Từ Thiên Ky? Minh Ý sửng sốt, bối rối hỏi: “Từ gia nào?”

“Còn có Từ gia nào nữa, đương nhiên là Từ gia có công lao đấu giả rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của nàng, Lương Tu Viễn tò mò: “Minh cô nương quen biết Thiên Ky à?”

Cũng không thể nói là quen biết, đơn giản là có thù.

Minh Ý nghĩ lại lời đánh giá của Lương Tu Viễn về nàng, lại nghĩ đến những lời Từ Thiên Ky nói trên đường phố ngày hôm đó, thiện chí lắc đầu: “Không quen.”

Nàng không muốn nói nhiều với một nam tử đang si tình, người ta sẽ không cảm thấy nàng tốt mà chỉ cảm thấy nàng lòng dạ hiểm độc thôi.

Nàng chỉ muốn làm một bình hoa xinh đẹp, không muốn làm người có ích đâu.

“Từ gia à, cũng được, nghe nói nữ nhi nhà bọn họ đều dự thính bài giảng của đấu giả, so với những cô nương bình thường thì hiểu biết nhiều hơn một chút.” Thư Trọng Lâm gật đầu: “Ngày mai dẫn ra cho chúng ta mở rộng tầm mắt, xem xem cô nương của ngươi bày mưu lập kế sẽ như thế nào.”

“Sắp có cơ hội rồi.” Lương Tu Viễn nói: “Đợi đến khi Nguyên Sĩ Viện mở cửa, nàng ấy cũng sẽ đến.”

🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Món ăn mà Lư Dục Hiểu đã nấu cho đám cún ăn vào lễ trung thu 2024? (12 ký tự, viết liền, viết thường, không dấu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.