Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Từ Thiên Ky kích động đến mức tay run lẩy bẩy.
Nguyên lực của Kỷ Bá Tể mạnh mẽ vô cùng, được hắn bảo vệ quả thực như được ngâm trong hủ mật.
Nàng ta muốn được hắn bảo vệ như vậy cả đời.
Khóe mắt và lông mày đều hiện lên ý cười, nàng ta khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng dựa vào ngực người phía sau.
Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể bước sang một bên né tránh nàng ta, hắn lạnh mặt nói với La Kiêu Dương: “Kẻ dùng nguyên lực với nữ tử, thật là hèn nhát.”
La Kiêu Dương tức giận: “Nàng ta ra tay trước, lẽ nào ta không thể đánh trả? Mặc kệ là nam hay nữ, là yêu tinh ta cũng tát một cái.”
“Ngươi…” Thiên Ky lại tiến lên, muốn chọc giận hắn.
Nhưng La Kiêu Dương không mắc mưu, gã né tránh sự xô đẩy của Thiên Ky, nhìn nàng chằm chằm: “Muốn lấy ta làm bàn đạp à? Ngươi tính toán cũng hay quá nhỉ.”
Nói xong, hắn vận dụng nguyên lực, ép buộc Kỷ Bá Tể cùng tiến vào Nguyên Sĩ Viện, vào bên trong đánh nhau.
Thiên Ky sợ hãi la lên một tiếng, vội vàng xách váy chạy theo sau, những đấu giả và Hoa Phượng Vĩ đằng sau xem đến hào hứng phấn khởi, cũng ồ ạt theo vào cửa.
Trận chiến này náo nhiệt và thú vị vô cùng, đường phố bỗng chốc náo động, tiếng bàn tán không dứt.
“Cô nương Từ gia quả thật lợi hại, không sợ hãi những đấu giả này.”
“Ta thấy nàng và Kỷ đại nhân, ừm, có hi vọng.”
“Kỷ đại nhân trước đây không phải còn có một vũ cơ được sủng ái sao?”
“Hỡi ơi, ngươi cũng nói là vũ cơ đó, Từ gia này là một nhà gia giáo, cơ hội có danh phận lớn hơn nhiều.”
“Sau này ta dạy nữ nhi cũng phải dạy dỗ những thứ liên quan đến đấu giả, biết đâu cũng có thể như cô nương Từ gia, được nở mày nở mặt.”
Vài người vừa nói chuyện vừa đi ngang qua trà lâu, tiếng nói rõ ràng truyền vào tai mọi người trên lầu.
Sương phòng vốn dĩ náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh, có chút lúng túng.
Trán Thư Trọng Lâm lấm tấm mồ hôi lạnh, lo lắng nhìn sang Ngôn Tiếu ngồi đối diện. Ngôn Tiếu lắc đầu, lại nhìn sang Minh Ý ở bàn bên cạnh.
Minh Ý tao nhã thưởng thức trà điểm, như thể không nghe thấy gì.
“Choang” một tiếng, Lương Tu Viễn ném vỡ tan chén rượu.
Hắn ta mặt đen đứng dậy, vừa định đi thì bị Thư Trọng Lâm ôm ngang hông: “Ngươi đừng xúc động, hôm nay là ngày mở cửa Nguyên Sĩ Viện, lát nữa có thể Đại Tư sẽ đến.”
“Thế thì sao? Rõ ràng hắn đã hứa với ta, sẽ không nghĩ đến Thiên Ky!” Lương Tu Viễn thở hổn hển, mắt đỏ bừng.
Ngôn Tiếu lắc đầu: “Ngươi nhìn cho rõ, là Thiên Ky của ngươi đi nói chuyện với Bá Tể trước.”
“Nàng nói chuyện thì hắn phải đáp lời sao? Còn phải dùng nguyên lực để bảo vệ nàng trước mặt bao nhiêu người sao?” Lương Tu Viễn cười lạnh: “Hắn là người thế nào, người khác không rõ, huynh đệ chúng ta còn không rõ sao? Còn nói giúp hắn làm gì.”
Ngôn Tiếu cau mày lắc đầu, dè chừng nhìn sang Minh Ý bên cạnh.
Minh Ý vẫn đang ăn trà điểm.
Bánh khoai môn, mềm mịn thơm ngon, là món ngon không có ở trà lâu nào khác, bỏ lỡ rồi sẽ không có chỗ nào bán nữa.
“Minh cô nương không muốn xuống xem sao?” Lương Tu Viễn nhịn không được cao giọng.
“Có gì hay mà xem?” Nàng không ngẩng đầu: “Nô tỳ là thân phận gì, ngài ấy là thân phận gì, chẳng lẽ không vui còn có thể lao xuống chất vấn đại nhân à?”
Lương Tu Viễn ngẩn người, sau một lúc mới nhận ra, bản thân mình chẳng phải cũng vậy sao? Lần trước gặp gỡ cũng chỉ nói được vài câu, chưa từng định chung thân với Thiên Ky, hắn ta có tư cách gì lao xuống chất vấn họ?
Chán nản ngồi xuống, hắn ta gọi tiểu nhị, cười khổ hỏi Minh Ý: “Cô nương uống rượu không?”
Minh Ý lắc đầu: “Nô tỳ không biết uống.”
“Rượu này, chính là vì không biết uống mới ngon, một chén giải ngàn nỗi buồn!” Hắn ta quay sang tiểu nhị nói: “Mang hai vò lớn lên đây.”
Minh Ý: “…” Đã quyết định rồi, còn hỏi người ta làm gì nữa.
Ngôn Tiếu thấy không ổn, vội vàng khuyên hắn ta: “Lát nữa Bá Tể còn phải ra ngoài, bản thân ngươi say cũng không sao, nhưng đừng kéo người khác cùng.”
“Nói không cho nói, rượu cũng không cho uống?” Hắn ta tự giễu cười.
Ngôn Tiếu không dám khuyên nữa, lại nhìn sang Minh Ý: “Cô nương có thể về trước.”
Minh Ý nhún vai: “Đại nhân đã dặn nô tỳ chờ ở đây cho đến khi ngài ấy ra ngoài.”
Tuân ma ma đang ở bên cạnh lắng nghe, đoán rằng trong lòng nàng cũng khó chịu, bèn nói: “Nếu muốn uống chút rượu, lão nô sẽ cho người đổi sang vài món khai vị ngon miệng.”
“Đa tạ ma ma.” Minh Ý ngọt ngào cười.
Nàng đối với Kỷ Bá Tể vốn không có nhiều kỳ vọng, nên nói là khó chịu thì không thể, nhưng cũng không thoải mái, dù sao trước mặt bao nhiêu người, Kỷ Bá Tể dùng nguyên lực che chở cho người khác, bao bọc kín đáo đến mức đó chính là đang đánh vào mặt nàng.
Trước đây cố ý đến phố Trường Vinh giả vờ ân ái bây giờ đều tan thành mây khói, sớm biết vậy lấy thời gian đó đi đếm vàng vui hơn nhiều.
“Minh cô nương, ta kính cô nương một chén.” Rượu được mang lên, Lương Tu Viễn nâng chén nói: “Ngươi là một cô nương tốt, hy vọng Bá Tể một ngày nào đó có thể lãng tử quay đầu.”
Minh Ý nhìn chén rượu của hắn, ân cần nhắc nhở: “Uống như vậy sẽ rất nhanh sau.”
“Cô nương yên tâm, tại hạ không bao giờ ép người khác uống rượu.” Hắn ta cười lớn: “Ta uống cạn, cô nương uống một nửa là được.”
Ngôn Tiếu liên tục lắc đầu: “Không được, Minh cô nương tửu lượng kém, uống một nửa là say rồi.”
“Không sao.” Minh Ý khoát tay nâng chén: “Đại nhân uống vui vẻ là được.”
Lương Tu Viễn ngửa đầu uống cạn chén rượu, cay đến mức nước mắt suýt trào ra. Cúi đầu nhìn sang bên kia, Minh Ý vậy mà cũng uống cạn chén rượu.
Có lẽ là không rót đầy cho nàng, dù sao cũng là cô nương nhà lành.
Nghĩ vậy, hắn ta cũng không hỏi nhiều, uống chén này rồi tiếp chén khác, chưa uống đến năm, sáu chén, bóng người trước mắt đã bắt đầu quay mòng mòng.
“Không có tiền đồ, tửu lượng kém như vậy còn uống.” Thư Trọng Lâm vừa cười vừa mắng: “Rượu nơi này đắt lắm, lãng phí quá.”
Minh Ý nhìn Thư Trọng Lâm rồi nói với tiểu tư bên cạnh: “Phần còn lại mang hết đây cho ta, không thì tiếc lắm.”
Tiểu tư đó khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Cô nương, đây, đây là rượu mạnh đấy.”
“Không sao.”
Ngôn Tiếu và Thư Trọng Lâm ngỡ ngàng quay đầu, chỉ thấy Minh Ý mặt không hề đỏ, uống từng ngụm từng ngụm rượu, uống mệt thì dừng lại ăn vài món khai vị, ăn xong lại tiếp tục uống.
Một vò rưỡi rượu mạnh, toàn bộ đã vào bụng nàng, mà nàng vẫn tao nhã dễ chịu, đôi mắt trong veo.
Ngôn Tiếu kinh ngạc: “Cô nương trước đây trong yến hội…” Tửu lượng có tốt như vậy à?
Lời còn chưa nói hết, y đã tự nhận ra, dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ từ đầu đã nhắm đến Bá Tể?”
Minh Ý mắt sáng lấp lánh, hai tay đặt chéo trên bàn trà, ngoan ngoãn đáp: “Chính là nhắm đến hắn, nhưng hắn đã gặp quá nhiều nữ nhân, không dễ dàng dẫn vũ cơ về phủ, nên ta chỉ có thể lợi dụng đại nhân.”
Ngay từ đầu nàng đã biết Kỷ Bá Tể là người không có thật lòng thật dạ, chỉ có một lòng hiếu thắng không chịu thua, nên mới lấy Ngôn Tiếu kích hắn quả nhiên như nàng dự đoán, hắn đã dẫn nàng về phủ.
Không chỉ về phủ, mà còn tặng nàng rất nhiều thứ, còn nói thích nàng, nói sủng ái nàng.
Suýt nữa là nàng tin rồi đó.