Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
¹Một thuật ngữ tiếng Trung, có nghĩa là phân biệt độc tố.
Thở dài một tiếng, Minh Ý đứng dậy, hướng về Ngôn Tiếu cúi người hành lễ: “Nhận tội với đại nhân.”
“Không sao… nhưng, vì sao lại là hắn?” Ngôn Tiếu không hiểu. Cô nương này là người tỉnh táo, không giống như người bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc.
“Đúng vậy, vì sao lại là hắn nhỉ?” Minh Ý phiền não suy nghĩ một chút: “Có lẽ là do ta sinh ra đã mắc nợ hắn.”
Câu nói này nghe thật kỳ lạ, ngay cả Tuân ma ma cũng không nhịn được mà thương xót: “Cô nương đừng uống nữa, về phủ trước đi?”
“Đại nhân nói phải đợi hắn, bà dám không đợi sao?” Nàng nheo mắt: “Nhưng ngủ một lát trong sương phòng bên cạnh thì cũng được.”
“À được, lão nô sẽ đi sắp xếp.”
Một trận tranh đấu hay ho, xem náo nhiệt nhưng lại không khiến người ta vui vẻ, Ngôn Tiếu đợi người sắp xếp ổn thỏa cho Minh Ý thì lập tức dẫn Lương Tu Viễn về nhà. Minh Ý ngồi trên tháp quý phi² trong sương phòng, chậm rãi nhìn bầu trời thay đổi từ sáng đến hoàng hôn.
²Là một loại ghế dài có kiểu dáng sang trọng, thường được sử dụng trong phòng ngủ hoặc phòng khách. Thường có kích thước lớn hơn ghế sofa thông thường, đủ rộng để một người có thể nằm dài. Kiểu dáng có phần tựa lưng uốn cong và phần đệm dày, tạo cảm giác thoải mái khi ngồi hoặc nằm; Chất liệu thường được làm từ gỗ, mây tre đan hoặc kim loại, với nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau.
“Đại nhân nói tối nay không về.” Tuân ma ma từ bên ngoài bước vào, do dự báo cáo.
Minh Ý ngẩn người một lúc, cụp mi dài: “Lại lừa gạt người ta.”
“Cô nương đừng để ý, có lẽ trong Nguyên Sĩ Viện có chuyện gì đó.”
Hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa, có thể có chuyện gì? Không gì ngoài việc không thể từ chối ý muốn của mỹ nhân, lại đi đâu phong lưu vui vẻ.
Thôi cũng được, nhân cơ hội này, nàng thuận thế ngã vào lòng Tuân ma ma giả vờ khóc.
Tuân ma ma lập tức dỗ dành nàng: “Cô nương đừng khóc, dù sao cô nương cũng khác với những người bên ngoài, lão nô chưa từng thấy đại nhân đối xử khoan dung với ai như với cô nương đâu.”
“Sau này sẽ có.” Nàng nức nở lau nước mắt: “Có thể đối xử với ta như vậy, đương nhiên cũng sẽ đối xử với người khác như vậy.”
“Sao có thể, cô nương là lấy chân tình đổi lấy ưu ái, không giống với những kẻ mặt dày muốn thượng vị.”
“Ma ma cũng nói ta là dùng chân tình đổi lấy.” Nàng tiếp tục nức nở: “Nhưng bà nhìn xem, đại nhân hiểu rõ ta nhưng đến giờ ta vẫn không biết bao nhiêu chuyện về đại nhân.”
Nàng mềm mại, khóc lên như lá tre run rẩy, khiến lòng người đều theo đó mà siết chặt lại.
Tuân ma ma vội vàng nói: “Chúng ta về trước đã, cô nương muốn biết gì, lão nô đều sẽ nói hết.”
Minh Ý tiếp tục nức nở: “Đại nhân như vậy, vừa có nguyên lực thâm hậu, vừa biết y thuật, lại còn biết dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ người ta vui vẻ, chẳng trách được nhiều người tranh giành.”
Đỡ nàng xuống lầu rồi trèo lên xe ngựa, Tuân ma ma thở dài: “Đều là đại nhân dùng mạng đổi lấy đấy, nguyên lực thì không nói đi, trước đây đại nhân đã từng nói rồi. Còn nói đến y thuật, cô nương cho rằng đại nhân là đàng hoàng được người khác dạy dỗ sao?”
“Lẽ nào không phải? Lần trước Ngôn đại nhân bọn họ trò chuyện, nói y thuật của đại nhân còn lợi hại hơn cả hắn.”
“Cô nương nghe nhầm rồi, đó không phải y thuật lợi hại mà là bản lĩnh biện độc lợi hại, về phần này thì đại nhân hơn Ngôn đại nhân một chút.” Tuân ma ma cũng không nghĩ ra lời nào để an ủi Minh Ý, chỉ có thể thay đại nhân nhà mình kể khổ, hy vọng nàng nghĩ đến những chuyện này, đừng vội vàng chán nản bỏ rơi đại nhân.
Nói đến biện độc, Minh cô nương quả nhiên không khóc nữa, chỉ chớp chớp đôi mắt trong trẻo nhìn bà tò mò: “Bản lĩnh biện độc… Làm sao có được?”
Tuân ma ma do dự một lát rồi trầm giọng nói: “Tên cai ngục ở trại nô lệ muốn khống chế đại nhân để sai khiến, vì vậy hắn ta liên tục thử độc trên người đại nhân, muốn tìm ra một loại độc dược mà chỉ hắn ta có thể giải, hơn nữa lại không gây tử vong ngay lập tức. Vì lẽ đó mà đại nhân đã chịu đựng sự tra tấn của trăm ngàn loại độc dược trong suốt chín năm, cũng từ đó mà tự học được cách giải độc.”
Minh Ý ngạc nhiên, sau đó cau mày hỏi: “Tên cai ngục đó bây giờ đang ở đâu?”
Thấy Minh Ý vẫn quan tâm đến đại nhân, Tuân ma ma thở phào nhẹ nhõm và cười nói: “Đương nhiên là hắn ta không có kết cục tốt đẹp gì rồi. Khi đại nhân rời khỏi trại nô lệ, hắn ta đã chết vì chính loại độc dược mà hắn tìm kiếm.”
“Hắn ta không tìm được loại độc dược mình muốn à?”
“Tìm được rồi. Hắn ta đã tìm thấy nó vào năm đại nhân mười lăm tuổi, nhưng lúc đó đại nhân đã không còn là đứa trẻ không có khả năng phản kháng tùy ý bị người ta chém giết nữa rồi.”
Minh Ý thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nắm chặt tay nói: “Loại độc dược này thật quá tàn độc, không thể để nó tồn tại trên đời.”
Tuân ma ma cười gượng: “Sao có thể không lưu lại trên đời chứ, loại thuốc độc tuyệt vời như vậy, từng có một thời gian ngàn vàng khó mua được ở chủ thành, mãi đến khi đại nhân đích thân giết chết cai ngục, loại thuốc đó mới dần dần biến mất.”
Minh Ý cụp mắt: “Đã biến mất hoàn toàn rồi sao?”
“Thành khác thì không biết, nhưng thành Mộ Tinh thì đã không còn nữa. Ngay cả đại nhân cũng chỉ có một bình thuốc giải độc, giữ lại để phòng trường hợp bất trắc.”
Trò chuyện với Tuân ma ma, vừa nói bà vừa tò mò nhìn Minh Ý một cái, có lẽ là cảm thấy nàng quá quan tâm đến loại thuốc độc đó.
Minh Ý lập tức phản ứng trước: “Đại nhân không phải mới vừa bộc lộ tài năng sao? Ma ma làm sao biết được nhiều chuyện về đại nhân như vậy?”
Hắn mới định cư ở chủ thành vào đầu năm nay thôi mà, những người hầu hạ trong phủ này, chẳng lẽ đã theo hắn từ khi ở trại nô lệ rồi sao?
Xe thú dừng lại, Tuân ma ma lập tức vén rèm xe đi xuống, sau đó nói với nàng: “Cô nương, tới rồi.”
Có vẻ như bà không định nói rõ ràng với nàng chuyện này.
Minh Ý cũng không vội vàng hỏi đến cùng, mà giả vờ say rượu xuống xe, lảo đảo đi về Lưu Chiếu Quân, sau đó vào cửa chỉ cần lên giường và ngủ thôi.
Tuân ma ma ở bên cạnh nhìn nàng một lúc, xác nhận nàng đã ngủ say sau đó mới đắp chăn cho nàng rồi lui ra.
Không bao lâu sau khi bà đi, Minh Ý liền đứng dậy rồi nhảy ra hậu viện.
Nhị Thập Thất âm thầm đi qua, chỉ nghe nàng nói một câu: “Giải dược ngay trong viện này, giúp ta tìm nó.”
“Tìm rồi, thư phòng, mật thất đều không có.”
“Thanh Ngoã Viện thì sao?”
“Thuộc hạ nguyên lực không đủ, không thể đi vào đó.”
Minh Ý khẽ tặc lưỡi, ra hiệu cho hắn, Nhị Thập Thất lập tức đi dọn đường cho nàng, tiện thể canh gác.
Bất Hưu đi theo Kỷ Bá Tể, tạm thời không thể trở về, Tuân ma ma cũng uống một ít rượu, đoán chừng là đã đi ngủ rồi, hai người vượt qua một đám hộ vệ, rất dễ dàng đến được Thanh Ngõa Viện.
Mặc dù kinh mạch của Minh Ý bị phá hủy hơn một nửa, nhưng nguyên lực vẫn giữ nguyên độ tinh khiết, có thể mở được lưới nguyên lực của Kỷ Bá Tể mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Mà Nhị Thập Thất cũng rất giỏi tìm kiếm, vừa vào chưa được bao lâu đã ôm một đống lọ thuốc đi ra.
“Tất cả những thứ có mùi thuốc đều ở đây.”
Nàng cúi đầu nhìn, chao ôi, hơn một trăm lọ to lọ nhỏ, làm sao biết được lọ nào là lọ nào? Nàng lại không biết giải dược trông như thế nào nữa chứ.
Mang hết đi thì không có chỗ cất, mà nếu không mang đi thì quá đáng tiếc.
Mở nắp vài lọ ngửi thử, nàng hỏi Nhị Thập Thất: “Có thuốc độc trong này không? Nếu không, ta có thể uống hết từng lọ một.”
Nhị Thập Thất nhíu mày: “Thân thể của ngài cũng không thể chịu đựng thêm dày vò nữa, cách này không ổn.”
Đúng vậy, Minh Ý vỗ vào trán mình, nàng quá vội vàng, thậm chí nghĩ ra được ý kiến ngu ngốc này, nhiều thuốc như vậy có thể uống thay cơm, chỉ có kẻ ngốc mới…
“Thuộc hạ sẽ thử thay đại nhân.” Nhị Thập Thất nhận lấy lọ thuốc từ tay nàng.
Minh Ý hít một hơi thật sâu: “Đừng, hiện tại nguyên lực của ngươi còn mạnh hơn ta một chút, nếu hỏng mất thì thật đáng tiếc.”
“Nguyên lực của thuộc hạ vốn là do đại nhân dạy, trả lại đại nhân cũng không sao.” Hắn đổ hơn mười lọ thuốc, nuốt một ngụm, không chớp mắt.
Hoàng hôn tắt dần, Thanh Ngõa Viện cũng tối đen, Minh Ý nhìn không rõ khuôn mặt của Nhị Thập Thất, nhưng trước mắt lại hiện lên hình ảnh của nhiều năm trước.