Nhập Thanh Vân

Chương 63: Tu Vân bé đáng yêu




Hôm ấy trên phố Minh Ý đã lấy Kỷ Bá Tể làm lá chắn, mỉa mai sỉ nhục nàng ta nhiều lần. Hôm nay trước mặt bao nhiêu người, Kỷ đại nhân lại thiên vị cho nàng ta.

Từ Thiên Ky vui mừng khôn xiết, niềm vui hiện rõ trên đôi mày, hả hê nhìn chằm chằm vào người trước mặt, muốn nhìn thấy vẻ buồn bã hoặc bất lực trên khuôn mặt nàng.

Tuy nhiên, Minh Ý chỉ khựng lại một chút khi Kỷ Bá Tể nói lời đó, nhưng cũng chỉ là khựng lại mà thôi, sau đó nàng lại mang bộ dạng như đã quen thuộc, quay đầu đi về phía chỗ ngồi phía dưới.

“Này!” Từ Thiên Ky không hài lòng: “Vừa nãy còn nói năng hùng hồn lắm mà, sao giờ lại lủi thủi đi như vậy?”

Minh Ý không quay đầu lại.

Trong thế giới này, nữ nhân phải dựa vào nam nhân mà sống. Nếu không có sự thiên vị của họ, dù miệng lưỡi có bén nhọn đến đâu, cuối cùng cũng phải xuống chiếu dưới. Vậy chi bằng đi sớm cho xong, đỡ tốn lời.

Đằng sau vang lên tiếng cười đùa ồn ào, xen lẫn tiếng chế giễu. Minh Ý vờ như không nghe thấy, tùy ý tìm một chỗ ngồi bên cạnh hồ nước.

Lời nam nhân quả thật không thể tin được nửa lời. Trước đây ở Hoa Mãn Lầu, hắn còn nói sẽ luôn thiên vị nàng, nhưng giờ đây nhìn lại, những lời này e rằng đã nói với không biết bao nhiêu người.

Nàng còn non trẻ, đâu đấu lại hắn ta.

Thở dài một tiếng, nàng nghĩ, coi như trả nợ vậy.

Trên đài ca múa người dần dần đông đúc hơn, nhưng không hề ồn ào. Mọi người đều ngồi trên chiếu chính, cau mày nhìn những món cống nạp chồng chất đằng xa.

Số cống mạp này không phải là tất cả, chỉ là mỗi loại chọn một món để làm ví dụ. Tuy vậy, cũng đã chất cao như ngọn núi nhỏ. Có thể tưởng tượng, nếu đem hết ra thì sẽ là tài phú khổng lồ.

Tâm trạng của tất cả mọi người ở thành Mộ Tinh đều không tốt, đặc biệt là những người biết đấu thuật, sắc mặt càng thêm nặng nề.

“Năm sau có thể không cống nữa không?” La Kiêu Dương ủ rũ hỏi Phàn Diệu.

Phàn Diệu mím môi: “Thành Triều Dương mất đi đại tướng, năm sau chúng ta lại có Kỷ Bá Tể, biết đâu có thể tranh một phen.”

“Phải phiền đến hắn mới được sao?” La Kiêu Dương vừa phấn khích vừa buồn bã.

Phàn Diệu gật đầu nghiêm túc: “Đại hội Lục Thành hàng năm đều thi hơn hai mươi hạng mục, bao gồm khống chế nguyên lực, đấu thuật, chế tạo thần khí, thuần dưỡng tòng thú,… Tuy rằng hạng mục nhiều, nhưng điểm mấu chốt đều là so sánh cường độ nguyên lực. Về mặt cường độ nguyên lực, trong sáu thành trì, có thể thắng chúng ta thì nhiều, nhưng người có thể vượt qua Kỷ Bá Tể thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

La Kiêu Dương quay đầu đi: “Nhưng ta cảm thấy trong lòng hắn không có thành Mộ Tinh, hắn chỉ coi thi đấu như một công cụ để kiếm lợi.”

Mỗi đấu sĩ đều được nuôi dưỡng bởi thành trì của họ, họ cũng yêu quý thành trì của mình, vì vậy họ mới liều mạng để tranh giành vị trí cao hơn. Nhưng Kỷ Bá Tể không phải vậy, hắn chỉ là một tay sai được đào tạo từ trại nô lệ, không so được với người được nuôi dưỡng bằng vinh hoa phú quý.

Biến số quá lớn, khiến hắn ta cảm thấy bất an.

Cũng không chỉ mình hắn ta, vị Đại Tư ngồi trên vị trí chủ tọa cũng nghĩ như vậy. Vì thế trong buổi tiệc chiêu đãi khách ngày hôm nay, Đại Tư đã cố ý sắp xếp cho Kỷ Bá Tể ngồi bên tay phải của mình.

“Sao không thấy cô nương bên cạnh ngươi trước đây?” Đại Tư ôn tồn hỏi.

Kỷ Bá Tể chắp tay cúi đầu: “Thần vô cùng yêu thương Minh Ý, nhưng ngày hôm nay, thần e rằng không có thời gian để quan tâm đến nàng ấy, nên đã cho nàng ấy ngồi ở vị trí dưới.”

Đại Tư hơi sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: “Tốt, ngươi là người hiểu chuyện.”

Trước đây Tư Đồ Lĩnh nói hắn trúng phải cổ tình, ông ta vừa vui vừa lo, vui là vì có cách để khống chế hắn, lo là vì sẽ ảnh hưởng hắn làm chính sự.

Nhưng hôm nay nhìn lại, rất tốt, đều không làm lỡ chuyện nào cả. Khi cần tình cảm nam nữ thì có tình cảm nam nữ, khi cần chú ý toàn cục thì chú ý toàn cục.

Ban đầu Tư Đồ Lĩnh còn nói muốn tra rõ lai lịch của hắn, nhưng sau bao lâu cũng không có bằng chứng xác thực, ông ta cũng không muốn làm to chuyện. Dù sao thì Kỷ Bá Tể cũng là người duy nhất ông ta có thể dựa vào lúc này.

Tiếng chuông báo vang lên từ bên ngoài: “Sứ giả thành Trục Nguyệt đến—, sứ giả thành Tân Thảo đến—”

Từ Thiên Ky liếc nhìn, vội vàng nghiêng người nhỏ giọng nói với Kỷ Bá Tể: “Thành Trục Nguyệt cử Bạc Nguyên Khôi đến, tên này không ưa thành chúng ta, tu vi lại cực cao; thành Tân Thảo cử Tả Bình đến, miệng lưỡi ông ta không tha cho ai cả, tu vi cũng cao vô cùng.”

Kỷ Bá Tể khẽ gật đầu, cảm thấy nàng ta có vẻ hữu dụng hơn Minh Ý một chút, ít nhất cũng đã từng nhiều lần dự yến tiệc đón khách nên biết rõ lai lịch của những người này.

Nghĩ nghĩ, hắn liền trở tay gắp cho nàng ta miếng thịt.

Từ Thiên Ky được sủng mà sợ, nhìn miếng thịt một cách khó xử, nhưng vẫn lập tức ăn, vừa ăn vừa liếc nhìn Minh Ý ở xa xa.

Minh Ý ngồi ở vị trí đối diện với ao nước, có thể nhìn rõ mọi hành động trên bàn tiệc, hiển nhiên cũng nhìn thấy hành động của Kỷ Bá Tể.

Nhưng nàng vẫn chẳng có phản ứng gì, thậm chí còn chống cằm ngủ gật.

Từ Thiên Ky nheo mắt, nghiêng đầu ra hiệu cho Tu Vân đang đứng hầu bên cạnh.

Tu Vân hiểu ý, tiếp tục việc dọn thức ăn rồi lặng lẽ đi đến chỗ ngồi dưới.

Nàng vũ công nhỏ bé trước đây còn rạng rỡ vô cùng, giờ đây chỉ có một mình ngồi lơ lửng ở góc hẻo lánh này ngủ gật, nhìn thật đáng thương.

Tu Vân khom người xuống, cố ý trêu chọc nàng: “Thiên Ky nói miếng thịt mà Kỷ đại nhân gắp lúc nãy rất ngon, là món chỉ có ở bàn trên, ngươi có muốn nếm thử không?”

Minh Ý mở mắt, không chút bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ác ý này.

Chỉ là, cô nương này cũng khá xinh đẹp, mắt to, mũi dọc dừa, đầu mũi còn có một nốt ruồi mờ nhạt, dù là không có ý tốt cũng có chút đáng yêu.

Chạm phải ánh mắt của nàng, Tu Vân lại lúng túng, dời mắt đi không dám nhìn thẳng nhưng vẫn cứng miệng nói: “Chỗ đó Thiên Ky ngồi hợp hơn ngươi nhiều, ngươi ngoài xinh đẹp ra thì chẳng có gì.”

Lời nói này, nghe còn khiến người ta vui vẻ.

Minh Ý nhích lại gần cô ta một chút, chớp mắt: “Ta đẹp chỗ nào?”

Tu Vân cố ý đến chọc tức nàng, không ngờ người này không những không tức giận, ngược lại còn cười hì hì tiến lại gần. Tu Vân mở to mắt, vừa muốn tiếp tục mắng nàng, kết quả liền nhìn thấy làn da trên mặt nàng, quả thực là trắng mịn. Nhìn gần cũng không thấy tì vết.

Nàng không khỏi “ồ” lên một tiếng: “Ngươi dùng phấn của nhà ai vậy?”

“Là của tiệm Lạc Ký ở phố Trường Vinh, mua về trộn thêm chút bột ngọc trai tán mịn.” Minh Ý lười biếng so sánh: “Phải tán ba tiếng đồng hồ mới được một hũ nhỏ, thoa một lớp phấn thêm ba muỗng cà phê, da dẻ sẽ mịn màng như ngọc.”

Tu Vân nghe mà lè lưỡi: “Phức tạp vậy sao?”

“Không phức tạp thì làm sao có thể đẹp được.” Minh Ý đổi tay chống cằm, đưa tay ra trước mặt nàng ấy: “Này, tay ta trước đây làm nhiều việc thô, vốn dĩ thô ráp nứt nẻ, ngâm sữa dê một tháng mới được như vậy.”

Tu Vân kinh ngạc nắm lấy tay nàng sờ đi sờ lại. Tuy rằng vẫn còn dấu vết chai sần do cạo đi, nhưng mu bàn tay lại mịn màng như mỡ cừu.

“Ngươi thật là, chỗ nào cũng đẹp.” Lỡ lời, nàng ấy nói ra suy nghĩ trong lòng, còn nghe ra được sự ghen tị trong lời nói nữa.

Minh Ý cười nói: “Nếu ngươi muốn học, lúc rảnh ta có thể dạy ngươi.”

Dù sao nàng cũng học được từ Chương Đài, nói về thuật dưỡng nhan, các vũ cơ trong nội viện tự nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.

“Được!” Tu Vân vội vàng gật đầu, sợ rằng nàng sẽ hối hận.

Nhưng sau khi gật đầu thì nàng ấy mới nhớ ra, không đúng, nàng đến đây không phải để chọc tức người ta sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.