Nhập Thanh Vân

Chương 62: Phục thù




Tiệc chiêu đãi được tổ chức tại khoảng sân lớn nhất trong nội viện. Theo kinh nghiệm trước đây, người tới từ thượng tam thành sẽ không đơn giản chỉ nhận cống phẩm rồi đi, bọn họ nhất định sẽ chọn ra vài đấu thủ lợi hại để thị uy. Do đó, sân này không có gì che chắn, thậm chí còn có một sân nhỏ dùng để thi đấu ở giữa.

Tiệc chưa bắt đầu, người của thượng tam thành cũng chưa đến, nhưng bầu không khí xung quanh đây đã vô cùng căng thẳng. Các quý nhân đều hạ giọng nói chuyện, những cung nhân qua lại cũng cẩn thận, đến cả những con chim đậu trên cành cây bên cạnh cũng có vẻ căng thẳng hơn bình thường.

Minh Ý đi theo cung nhân vào trong, chưa đến nơi đã bị một số người chặn lại.

“Đưa ả ta ra ngoài.” Từ Thiên Ky lớn giọng, nói ngắn gọn.

Cung nhân ngẩn người, khó xử nói: “Đây là phu nhân của Kỷ phủ.”

“Hôm nay là tiệc chiêu đãi khách quý, không phải là cái chợ ồn ào náo nhiệt. Ngươi để một kẻ vô danh tiểu tốt ngồi vào chủ vị, lát nữa nếu Đại Tư trách tội, ngươi lấy đầu mình mà bảo vệ cho ả ta sao?” Nàng ta cười khẩy, phất phất tay áo bào màu lam nhạt điểm hoa văn mưa sa, khí thế bức người.

Tên cung nhân thấy vậy, vội vàng cúi người chắp tay: “Là nô tài sơ suất, nhưng vị này là khách do Kỷ đại nhân đưa đến, cũng không thể trực tiếp đuổi đi.”

Nàng ta liếc nhìn Minh Ý, mỉm cười đầy mỉa mai: “Vậy thì dẫn ả ta ra chỗ sau hồ nước ngồi đi.”

Trên Đài Đạp Ca có một hồ nước cách xa chủ vị, xung quanh lại có nhiều cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng chim chóc rụng phân, lá cây rơi xuống. Người có địa vị cao quý thường không ngồi ở chỗ đó, chỉ có quan lại nhỏ từ các châu huyện hoặc những người nho sĩ mặc áo trắng mới được dẫn đến chỗ đó.

Minh Ý nhìn cằm của Từ Thiên Ky hếch lên cao, hơi hoang mang nhìn trái nhìn phải: “Đây là nhà ngươi sao?”

Cái bộ dạng như chủ nhà vậy.

Từ Thiên Ky nghẹn lời, sau đó há miệng trợn mắt: “Ta là người của Nguyên Sĩ Viện, hôm nay cũng được sắp xếp ở đây để điều phối, đề phòng có kẻ làm mất mặt thành Mộ Tinh của ta.”

Từ Thiên Ky nhìn Minh Ý từ trên xuống dưới, thấy nàng ăn mặc lộng lẫy, vẻ mặt khinh miệt càng nồng đậm: “Chỉ là một vũ cơ, mà thật sự coi mình là chủ mẫu Kỷ phủ sao?”

Minh Ý nhìn theo ánh mắt của nàng ta, liếc nhìn bản thân, rồi nhún vai: “Đây là y phục và trang sức mà Kỷ đại nhân chuẩn bị cho ta, ta không có quyền lựa chọn. Nếu không, ngươi đi hỏi đại nhân ấy xem, có phải coi ta là chủ mẫu Kỷ phủ hay không.”

“Ngươi…” Từ Thiên Ky muốn nổi giận, nhưng nhìn xung quanh lại nhịn xuống, chỉ mím môi, khóe miệng cong lên hai bên: “Ngài ấy sẽ không bao giờ coi ngươi là chủ mẫu Kỷ phủ, ngươi chỉ là một món đồ chơi có thể có hoặc không, ta khuyên ngươi nên tỉnh táo sớm, nếu không chỉ tự chuốc lấy đau khổ.”

Minh Ý nghe thấy buồn cười, người có thể nhìn ra người khác là đồ chơi, tại sao lại cho rằng bản thân mình nhất định sẽ khác biệt?

Nàng hất tay ra khỏi người cung nhân im lặng đứng trước mặt, đi thẳng đến chỗ ngồi của Kỷ Bá Tể.

“Đứng lại!” Từ Thiên Ky tiến lên vài bước, túm lấy cô, nhăn mày nói: “Bình thường thì thôi, hôm nay là tình huống gì, còn để ngươi ở đây làm phiền chúng ta sao?”

Minh Ý: ?

Ai đang phiền ai hả?

“Ngươi không hiểu gì nguyên lực, ngồi ở đây chỉ khiến Kỷ đại nhân mất mặt, khiến cho thành Mộ Tinh chúng ta mất mặt.” Giọng điệu của nàng dịu xuống, ra vẻ khuyên nhủ: “Xuống đi, đây không phải là nơi ngươi nên ở.”

“Đúng vậy, lên đây làm gì, lúc đó nếu bị hỏi, e rằng chẳng biết trả lời câu nào.”

Mấy cô nương xung quanh cũng hùa vào phụ họa.

“Ngươi không thực sự nghĩ rằng yến tiệc chào khách này chỉ cần ngồi là xong chứ?”

“Xuất thân không tốt, không được học thứ gì liên quan đến đấu giả, điều này không thể trách ngươi. Nhưng nếu ngươi lại thiển cận như vậy, chỉ lo cho thể diện của bản thân mà không quan tâm đến thể diện của thành Mộ Tinh, vậy thì đừng trách mọi người nói chuyện không khách khí.”

“Người của thành Triều Dương thích bắt nạt người khác nhất, nếu Thiên Ky ngồi lên trên, ít ra cũng có thể trả lời được một số câu hỏi trong ‘Đấu giả tạo sách’, ngươi lên đó để làm gì, không run sợ đã là tốt rồi.”

Minh Ý nghe sững người: “Đấu giả tạo sách?”

Từ Thiên Ky lắc đầu ghét bỏ, lại mở lòng từ bi lên tiếng: “’Đấu giả tạo sách’ là một bí kíp về đấu thuật và nguyên lực do cao nhân bên thành Triều Dương biên soạn, vô cùng thâm sâu khó hiểu, người bình thường không thể hiểu được.”

“Thiên Ky ngươi cũng thật tốt bụng, giải thích cho ả ta cái này làm gì, cho dù bây giờ đặt sách trước mặt ả ta, ả ta cũng chẳng hiểu đầu óc gì đâu.”

“Haiz, bọn ta đều là những người đã từng dự thích ở Nguyên Sĩ Viện, há có thể bắt nạt một nữ tử bình thường.”

Minh Ý nghe thấy buồn cười, nhịn không được hỏi họ: “Các vị sư trưởng dạy đến chương thứ mấy rồi?”

Tu Vân nhanh miệng trả lời: “Chương thứ ba.” Đáp xong lại cảm thấy không ổn, khó hiểu nhìn Minh Ý: “Chẳng lẽ ngươi cũng đã đọc qua?”

Từ Thiên Ky khoát tay cười khẩy: “‘Đấu giả tạo sách’ không có ở nơi khác, chỉ có ở Nguyên Sĩ Viện của các thành, nàng ta làm sao có thể đọc được, chỉ ở đây giả vờ ra vẻ thôi.” Còn muốn châm chọc thêm vài câu, liếc mắt nhìn ra ngoài, đột nhiên thay đổi thái độ, khom người chào Minh Ý, giọng điệu mềm mỏng nói: “Mong Kỷ phu nhân đừng làm khó ta.”

Minh Ý nhướn mày, nghiêng người nhìn ra sau, quả nhiên, Kỷ Bá Tể và Lương Tu Viễn, Ngôn Tiếu cùng một số người khác đang cùng nhau đi về phía này.

Kỷ Bá Tể vốn đang nói chuyện gì đó với Lương Tu Viễn, thấy bên này đông người, nghi hoặc dừng lại. Lương Tu Viễn lại có chút vui vẻ, tiến lên hai ba bước muốn chào hỏi Từ Thiên Ky.

Nhưng khi bước đến, hắn ta nhận ra bầu không khí không ổn: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Từ Thiên Ky mắt đỏ hoe, cúi người chào Kỷ Bá Tể: “Là tiểu nữ không chu đáo, vốn định cùng đại nhân ngồi chung để tiện thông báo cho đại nhân về sở thích và điểm yếu của sứ giả, ai ngờ Kỷ phu nhân nổi trận lôi đình, cho rằng tiểu nữ vượt quá giới hạn…”

Nàng ta nói hai câu này liền im bặt, cắn môi, ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng.

Minh Ý nhìn thấy bèn bật cười, thầm nghĩ đây là chiêu trò mà nàng cũng biết, chỉ là hiện tại lười dùng, dù sao Kỷ Bá Tể cũng là người thông minh, sẽ không dễ dàng bị qua mặt…

“Ngươi quả thật biết nhiều hơn Minh Ý, ngồi bên cạnh ta cũng không sao.” Kỷ Bá Tể nói.

Nụ cười khẽ cứng lại, Minh Ý ngẩn người một chốc, ngẩng đầu nhìn hắn.

Mấy ngày không gặp, phong thái của hắn vẫn như vậy, một bộ trường bào màu đỏ thẫm tôn lên dáng người như cây thông giữa khe núi, chỉ có đôi mắt đó lại không nhìn về phía nàng, khí chất xung quanh cũng xa lạ vô cùng.

“Ta không có thê tử, nàng ta cũng không phải là phu nhân Kỷ phủ.” Hắn chậm rãi bước lên, đi qua họ đến chỗ ngồi: “Vốn dĩ là mang đến để làm cảnh, nếu đã xảy ra tranh chấp, cứ để nàng ta ngồi xuống dưới là được.”

Lòng Minh Ý chùng xuống, khó chịu nheo mắt.

Đây là ý gì?

Ngôn Tiếu và những người khác cũng không hiểu Kỷ Bá Tể đang làm gì, nhưng hắn đã đi rồi, họ cũng không nán lại lâu, liền đi theo.

“Có lời của đại nhân, ta yên tâm rồi.” Từ Thiên Ky vô cùng đắc ý, quay đầu nhìn xuống nàng, giọng điệu thấp thỏm: “Hôm đó trên đường phố, ngươi nhục mạ ta, hôm nay coi như đã trả thù được rồi.”

Dừng lại một chút, nàng ta nở nụ cười rạng rỡ: “Hoặc là nói đại nhân đã thay ta trả thù.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.