Nhập Thanh Vân

Chương 65: Thiên tài và dung¹ tài




¹Dung ở đây ý chỉ xoàng xĩnh, hạng tép riu.

Tất cả mọi người trong thành Mộ Tinh đều nín thở dõi theo trận đấu.

Mặc dù Minh Vực che chắn đi phần lớn uy lực của các đòn tấn công nguyên lực mạnh mẽ, nhưng bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được sự cuồng bạo bên trong.

Tả Bình tấn công nhanh như chớp, động tác linh hoạt, nguyên lực cũng uyển chuyển. Nhìn bằng mắt thường, gần như không thể thấy được góc ra đòn của gã. Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể đứng bên kia thậm chí còn không di chuyển, chỉ đơn giản tung ra nguyên lực tựa như lưỡi đao gió, khiến mọi thứ tan thành khói bụi khi đến gần hắn.

Hắn phóng ra một sợi nguyên lực, trở tay quăng đi. Tả Bình theo bản năng đỡ lấy, nhưng không ngờ rằng sợi nguyên lực đó của Kỷ Bá Tể lại không hề đi qua lưỡi dao của gã, mà trực tiếp quấn lấy phần eo của gã.

Lực đạo này mạnh hơn roi da rất nhiều, suýt chút nữa đã bóp nát xương cốt của gã. Mặt Tả Bình tái nhợt, lập tức biến lưỡi đao gió thành dao găm để phản công.

Bình thường, lưỡi đao nguyên lực của gã có thể cắt đứt mọi thứ, bao gồm cả nguyên lực của người khác. Dù sao gã cũng là một đấu giả thượng đẳng. Nhưng ai ngờ, lần này khi con dao găm lướt qua, sợi nguyên lực mỏng manh như tơ liễu của Kỷ Bá Tể không hề mảy may, ngược lại gã lại nghe thấy tiếng lưỡi dao của mình bị cong vênh.

Răng ê buốt, Tả Bình không tin được mà ngẩng đầu nhìn sang đối diện.

Người này chỉ tầm hai mươi tuổi, sao có thể…

Căm phẫn nghiến răng, gã đột nhiên tung ra tám phần nguyên lực của mình, màu tím vốn hơi nhạt bỗng trở nên đậm đặc, hóa thành từng chiếc kim thép bay về phía Kỷ Bá Tể với tốc độ cực nhanh.

Những chiếc kim dày đặc hơn cả mưa, khiến da đầu người ta tê dại, khí thế ngút trời càng khiến người ta hoang mang, những người ngồi trên như Ngôn Tiếu đều không nhịn được mà đứng dậy, nhìn về phía Kỷ Bá Tể.

Kỷ Bá Tể cũng di chuyển, hắn ngẩng đầu lên, còn chưa kịp né tránh, toàn thân đã bị những chiếc kim thép ập đến chôn vùi, lực va đập to lớn như thác nước, đập vỡ cả phiến đá xanh, đá vụn bắn tung tóe, mặt đất rung chuyển.

“Đại nhân!” Từ Thiên Ky sợ hãi hét lên, xung quanh cũng náo động.

“Xong rồi!” Tu Vân tức giận vỗ vào cánh tay Minh Ý: “Cách đánh này của hắn quá vô liêm sỉ, Kỷ đại nhân thậm chí không có chỗ để né tránh!”

Minh Ý bị tiếng la hét ồn ào của Tu Vân làm cho tỉnh giấc, vừa buồn cười vừa tức giận: “Có gì mà hoảng hốt, không còn chỗ trốn thì còn có khiên chắn mà, sợ gì chứ?”

Tu Vân trừng mắt nhìn Minh Ý: “Ngươi nói dễ nghe thật, khiên nào có thể cản được bấy nhiêu đòn tấn công, kim thép dày đặc cao cả một trượng, khiên nào mà không bị đâm thủng?”

Khiên màu đen cũng không thể cản được.

Minh Ý nhận ra rằng những người này tuy đặt nhiều kỳ vọng vào Kỷ Bá Tể, nhưng dường như lại không hiểu rõ về năng lực của hắn. Trong sáu thành, người có thể giết chết Kỷ Bá Tể chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà ai cũng bày ra vẻ mặt như trời sập.

Cũng đành thôi, những quan lại quý tộc có như vậy cũng không sao, nhưng ngay cả những người thân thiết nhất với Kỷ Bá Tể như Ngôn Tiếu, Lương Tu Viễn cũng có vẻ mặt khó coi, Thư Trọng Lâm thậm chí còn muốn xuống sân cứu người.

Minh Ý lắc đầu, định thu hồi ánh mắt để tiếp tục ngủ. Nhưng khi liếc nhìn sang bên trái chỗ ngồi chính, nàng lại nhìn thấy Tư Đồ Lĩnh.

Tư Đồ Lĩnh là người duy nhất trên Đài Đạp Ca không nhìn Kỷ Bá Tể.

Ánh mắt lấp lánh nụ cười của y lướt qua hàng ngàn vị khách quý, hướng thẳng về phía nàng. Khi nhận ra ánh mắt của nàng, y chắp tay, khẽ cúi đầu chào.

Mí mắt Minh Ý khẽ run lên.

Tư Đồ Lĩnh không biết sử dụng nguyên lực, lẽ ra y nên lo lắng cho Kỷ Bá Tể hơn mới phải, nhìn nàng làm gì?

Lúc này, nàng mới sực nhớ ra rằng mình là một vũ cơ si mê Kỷ Bá Tể, không nên tỏ ra quá lạnh nhạt trong tình huống này. Minh Ý bỗng tỉnh ra, vội vàng đáp lễ, sau đó tiếp tục “giả vờ mạnh mẽ” nhìn quanh, nhưng khóe mắt lại “nhịn không được” liếc về phía Kỷ Bá Tể.

So với sự quan tâm hời hợt của mọi người, sự lo lắng của nàng có chiều sâu hơn nhiều.

Rất tốt, rất hoàn hảo.

Trong lòng nàng thầm khen ngợi bản thân.

“Rất đáng yêu, phải không?” Tư Đồ Lĩnh cười cười nói với Phù Việt bên cạnh.

Phù Việt nhíu mày, quay sang nói: “Thưa đại nhân, ngài nên nhìn sang bên kia.”

Y bĩu môi, không vui đáp: “Có gì hay mà xem? Hắn ta cũng đâu chết được.”

Phù Việt quay đầu, định nói rằng sao lại không chết được, thì bỗng nhiên sau lưng hắn có luồng sáng bùng lên, khiến đồng tử của hắn co lại.

Năng lượng nguyên lực vô cùng mạnh mẽ.

Gió mạnh đột ngột nổi lên, chim chóc như cảm nhận được điều gì đó, vỗ cánh bay xa. Dòng thác kim châm vốn tuôn trào xuống dưới bỗng dưng ngừng lại, sau đó bắt đầu chảy ngược lên, bị một luồng ánh sáng tím đậm bao bọc và cuốn lên cao.

Cuối cùng, khi đống kim châm cuối cùng rời khỏi mặt đất, Kỷ Bá Tể xuất hiện nguyên vẹn trước tầm mắt mọi người.

Hắn vẫn mặc nguyên bộ y phục màu đỏ tía, không hề sứt mẻ, thậm chí cả lá chắn cũng không bị vỡ. Một con hắc long quấn quanh lá chắn, há miệng gầm thét.

“…” Mọi người trong bữa tiệc đều biến sắc.

Nguyên lực màu đen vốn đã vô cùng quý hiếm, vậy mà Kỷ Bá Tể còn có thể hóa thành hình dạng của hắc long. Con rồng đó sống động như thật, có thể thấy hắn đã điều khiển nguyên lực đến mức độ kinh khủng như thế nào.

Sao đánh tiếp được nữa? Đừng nói đến Tả Bình, cho dù Trịnh Thiều đến đây một lần nữa, e rằng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Tả Bình hoảng hốt nhìn thác nước màu tím lao về phía mình, mặt mày tái mét.

Sao có thể như vậy? Gã hơn Kỷ Bá Tể mười mấy tuổi, mỗi ngày đều khổ tâm tu luyện, đã đọc qua vô số bí tịch kinh sách, cũng năm nào cũng tham gia Đại hội Lục thành vậy mà lại không thể làm hắn bị thương dù chỉ một chút.

Điều này không thể nào xảy ra, nhất định là có chỗ nào đó không ổn.

“Tả đại nhân cẩn thận!” Bạc Nguyên Khôi nhịn không được nhắc nhở gã, lớp hộ thuẫn trên người gã không thể cản được thác nước này.

Tuy nhiên, Tả Bình như thể bị đả kích nặng nề, ngây ngốc đứng đó không thể hoàn hồn, cứ thế nhìn trời đất biến thành màu tím.

Đại Tư trên ghế chủ vị lên tiếng: “Bá Tể, đến đây là được rồi.”

Dòng thác cuồn cuộn cách Tả Bình một tấc bỗng chốc ngừng lại, tiếp đó phát ra tiếng vỡ vụn “rắc rắc”. Kỷ Bá Tể vung tay, vô số mảnh vụn màu tím theo gió bay lên dưới ánh mặt trời, lấp lánh như những vì sao.

Mọi người kinh ngạc, người dân thành Mộ Tinh háo hức đưa tay ra vồ lấy những tia sáng, nhưng người thành Trục Nguyệt và thành Tân Thảo lại im lặng, không hề cử động.

Năm nay, thành Mộ Tinh không dễ đối phó như vậy.

Bạc Nguyên Khôi ngồi bên cạnh cụp mắt xuống.

Ban đầu hai thành đã hẹn nhau hôm nay đến thăm dò Kỷ Bá Tể, nhưng Tả Bình đã chịu thiệt thòi lớn như vậy, ông ta tuyệt đối không thể lên đó mất mặt thêm nữa.

Lời nói của Kỷ Bá Tể cũng không sai, thành Tân Thảo vốn là thành yếu nhất trong thượng tam thành, cũng chẳng khác gì tam hạ thành, ông ta là thủ lĩnh thành Trục Nguyệt, sao phải chung dòng với thành Tân Thảo?

Thôi thì cứ chờ xem vậy.

Đại Tư vô cùng hài lòng, khóe mắt và đuôi lông mày đều nở nụ cười, nhưng vì có người ngoài ở đây, cũng không thể quá mức, chỉ có thể nói với Kỷ Bá Tể: “Khách từ xa đến, chỉ cần so tài một chút là được rồi, trở về đi.”

Kỷ Bá Tể gật đầu, thong thả bước về chỗ ngồi của mình.

Lúc đi ngang qua Tả Bình, hắn suy nghĩ một chút, quyết định cho Tả Bình một cơ hội, bèn mời hắn cùng ngồi.

Ai ngờ, miệng còn chưa kịp mở, hắn đã đụng phải ánh mắt hơi hung ác của Tả Bình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.