Nhập Thanh Vân

Chương 66: Sứ giả thành Triều Dương




“Chắc chắn ngươi đã sử dụng tà đạo nào đó.” Tả Bình nhìn chằm chằm vào Kỷ Bá Tể: “Để ta đoán xem, là cổ độc ư? Hay là có thần khí hay tinh thể gì lợi hại?”

Gã to giọng nói, không hề che giấu ác ý.

Những người thành Mộ Tinh ở đây đều tức giận: “Lời này là có ý gì, thành Mộ Tinh nào có cổ độc mà dùng?”

“Đúng vậy, nếu cổ độc lợi hại như vậy thì mọi người còn tu luyện làm gì?”

“Ai mà không biết thành Mộ Tinh chúng ta đã nghèo đi mười mấy năm rồi, lấy đâu ra thần khí tinh thạch?”

Mọi người phẫn nộ, nhưng Tả Bình lại mắt điếc tai ngơ, thấy Kỷ Bá Tể không trả lời, vẻ mặt càng thêm hưng phấn: “Bị ta nói trúng rồi? Loại người ham mê hư danh như ngươi ta đã gặp nhiều, dùng những thủ đoạn tầm thường mà tưởng rằng có thể vượt qua được bậc tiền bối, thật là nực cười!”

“Thành Mộ Tinh huyết mạch thấp kém, vĩnh viễn chỉ xứng đáng là hạ tam thành.”

Tu Vân nghe đến mức tức giận tột độ, cầm cái chén trên bàn ném thẳng vào người Tả Bình: “Ngươi mới thấp kém!”

Hành động này của cô bé như thể đã cho mọi người cảm giác, nhát thời trên bàn tiệc bay đến vô số chén đũa, còn có điểm tâm đã cắn hai miếng và bắp cải rưới nước thịt, tất cả đều bay tới chỗ Tả Bình.

Gã cười lạnh, trở tay bắn ra một đạo nguyên lực, hất tung tất cả xuống đất vỡ tan tành.

Gã vừa ra tay, mọi người càng tức giận hơn, trên bàn có gì ném nấy, càng ném càng mạnh. Minh Ý nhìn Tu Vân ném đôi đũa và muỗng canh của mình, lại ném món bò kho và bánh ngọt, không còn gì để ném nữa thì ngẩng đầu nhìn kỹ búi tóc của nàng.

“Những thứ này không được.” Minh Ý vội vàng ôm lấy trâm cài tóc và vòng ngọc trên búi tóc: “Đắt lắm đắt lắm!”

Tu Vân tức giận dậm chân, đứng dậy ném cả nệm ngồi dưới chân về phía Tả Bình.

“Một đám người hạ đẳng hèn mọn, tức giận đến mất khôn.” Tả Bình không hề hấn gì đỡ lấy những vật dụng này, vẻ mỉa mai trong mắt càng đậm đà hơn: “Chỉ biết dăm ba trò mèo.”

Kỷ Bá Tể bình tĩnh nhìn gã cười, đợi gã cười đủ, mới nhàn nhạt lên tiếng: “Thiên phú của ngươi quá thấp, dù có chăm chỉ luyện tập cũng chỉ là một kẻ tầm thường trong giới nguyên lực, hôm nay quả thực không nên đến gặp ta.”

Khóe miệng đang cong lên dần dần hạ xuống, trong mắt Tả Bình là một màu tối đen: “Ngươi nói gì?”

“Ngươi hơn ta mười mấy tuổi, nhưng nguyên lực chỉ là màu tím, lại còn là tím nhạt, màu sắc không thuần, khả năng điều khiển cũng kém, vũ khí hóa hình chỉ có thể biến thành những hình dạng đơn giản như dao kiếm hoặc kim.” Kỷ Bá Tể vỗ vai gã ta đầy thương cảm: “Nhìn thấy ta, ngươi có buồn không?”

Hai mắt gã đỏ ngầu, tơ máu dần lan vào trong đồng tử, Tả Bình nghiến răng nghiến lợi: “Kỷ Bá Tể——”

“Ta chưa từng được sử dụng thần khí tốt, cũng chưa từng thấy qua tinh thạch tốt hơn Tử Kim.” Kỷ Bá Tể thở dài cúi đầu: “Nếu có những thứ này, e rằng bây giờ ta cũng không yếu như vậy.”

Minh Ý ngồi ở xa nghe thấy, bị nước bọt của chính mình sặc suýt chết.

Miệng người này độc quá ta.

Tả Bình là người có lòng dạ hẹp hòi, sao chịu đựng được những lời này, gã lập tức muốn ra tay thêm lần nữa, nhưng khi gã ta vừa giơ tay lên, nguyên lực của Kỷ Bá Tể đã như núi lớn đè xuống, khiến gã ngay cả nửa phần nguyên lực cũng không sử dụng được.

“Đại nhân, bỏ qua đi.” Vẫn là người của thành Tân Thảo tự mình lên giải vây, dìu Tả Bình nửa ôm nửa kéo về chỗ ngồi chính: “Chúng ta còn phải thu thuế nữa.”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Tả Bình cuối cùng cũng tốt hơn một chút, cũng nhớ ra rằng hiện tại mình vẫn là người của thượng tam thành. Còn Kỷ Bá Tể, dù có lợi hại thế nào thì hiện tại vẫn là người của hạ tam thành.

Hít sâu một hơi rồi hất cằm, Tả Bình vừa định lên tiếng thì lại nghe Kỷ Bá Tể nói: “Đúng vậy, thu cống rất quan trọng, dù sao đây cũng là lần cuối cùng.”

…Chiếc đũa trong tay gãy thành hai đoạn.

Bạc Nguyên Khôi đúng lúc hòa giải: “Người của thành Triều Dương sao còn chưa đến?”

Tả Bình nghiến răng, không cam lòng đáp: “Nói là có việc bị trì hoãn, phải đến muộn một chút.”

Bạc Nguyên Khôi gật đầu, lại quay sang cười khẩy: “Mấy năm trước thành Triều Dương luôn đoạt giải nhất, chúng ta chờ họ một chút cũng được, năm nay giải nhất đã đổi chủ, không ngờ sứ giả thành Triều Dương vẫn còn ngạo mạn như vậy.”

Mọi người im lặng lắng nghe, thầm nghĩ hóa ra các thành trì trong thượng tam thành cũng không ưa nhau là mấy.

Tuy nhiên thành Triều Dương luôn ngồi vững ở vị trí đó nhiều năm, năm nay chỉ là ngựa già trượt chân thôi. Dù có giành giật mỉa mai nhau thế nào, nhưng khi sứ giả thành Triều Dương bước vào Đài Đạp Ca, mọi người ở chủ vị vẫn vô thức đứng dậy.

Đại Tư và Tả Bình đứng rất tự nhiên, Bạc Nguyên Khôi đứng được một nửa mới nhớ ra mình là quán quân năm nay, bèn lạnh mặt ngồi xuống.

Từ Thiên Ky liếc thấy người đến, hơi bất ngờ: “Thế mà lại là hắn?”

Kỷ Bá Tể ngẩng đầu lên, chỉ thấy một chiếc áo choàng đen thêu hình trăm thú bằng chỉ bạc lướt qua trước mắt, nhẹ nhàng rơi xuống vị trí của thượng tam thành.

“Đây là Tư Thú của thành Triều Dương, tên là Đơn Nhĩ.” Từ Thiên Ky tỉnh táo lại, vội vàng hạ giọng nói với Kỷ Bá Tể: “Người này giỏi thuần thú, vừa làm quan vừa làm thương, nhiều loại thú cưỡi thượng đẳng ở sáu thành đều do hắn cung cấp.”

Đơn Nhĩ ở thành Triều Dương vốn dĩ ít khi xuất hiện, không ngờ lại đến thành Mộ Tinh với tư cách sứ giả.

Kỷ Bá Tể gật đầu, nhưng không thực sự quan tâm. Hắn thu nạp tùy tùng đều là người nhặt được ven đường, bản thân cũng chẳng mấy hứng thú với việc thuần thú.

Tuy nhiên, vừa mới ngồi xuống, ánh mắt của Đơn Nhĩ đã trực tiếp nhìn về phía hắn: “Ta đến không đúng lúc, Kỷ đại nhân đã ra tay rồi sao?”

“Đã ra tay rồi, lợi hại vô cùng.” Bạc Nguyên Khôi đáp lời.

Hôm nay nếu người đến từ thành Triều Dương là người khác, Bạc Nguyên Khôi nhất định sẽ châm chọc vài câu, nhưng người đến là Đơn Nhĩ, Bạc Nguyên Khôi cảm thấy cho gã hai phần thể diện cũng không sao, dù sao ông ta còn thiếu một con thượng đẳng tòng thú, phải nhờ cậy người này.

“Ồ?” Đơn Nhĩ cười cười, lại thở dài: “Không biết ta còn có phúc phần này hay không.”

Đại Tư nhìn Kỷ Bá Tể, muốn thay hắn trả lời, dù sao đây cũng là sứ giả của thành Triều Dương. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Bá Tể đã nhàn nhạt nói: “Thành Mộ Tinh vì cống nạp nên đã thiếu lương thực nhiều ngày, thật sự tại hạ quá đói bụng rồi, không còn sức lực nữa, xin thứ lỗi.”

Mở mắt nói dối hả? Trước mặt còn bày biện một đống thức ăn.

Tả Bình khinh thường, vừa định vạch trần lời nói dối của hắn, lại nghe Đơn Nhĩ nói: “Được thôi, nếu ngươi bằng lòng đấu mười chiêu với thú cưng của ta, năm nay thành Mộ Tinh cống nạp cho thành Triều Dương có thể giảm đi một nửa.”

Lời vừa dứt, cả hội trường ồ lên.

Giảm một nửa cống nạp là bao nhiêu thứ chứ, chỉ để cho Kỷ Bá Tể đấu mười chiêu?

Vậy chẳng phải lúc nãy Tả Bình đã kiếm lời to rồi sao?

“Hắn ta có phải ngốc rồi không? Cho dù không giảm bớt cống vật, hắn ta cũng nhất định có thể tìm cơ hội giao đấu với Kỷ đại nhân mà.” Tu Vân lẩm bẩm.

Minh Ý từ khi Đơn Nhĩ xuất hiện đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc này đang cố sức kéo tà áo trong của mình, muốn kéo một mảnh thích hợp để làm mạn che mặt.

Thật là gặp quỷ rồi, ai đến không đến, vậy mà lại để Đơn Nhĩ đến.

Nàng không sợ Đơn Nhĩ, dù sao cũng đã gặp mặt rồi, Đơn Nhĩ biết tình trạng hiện tại của nàng. Nhưng, nhưng…

“Lão Xà, chuyện này ta có thể làm chủ chứ?” Đơn Nhĩ nhìn sang người đồng hành bên cạnh.

Người đó ừ một tiếng, mái tóc đen trắng đan xen bị gió thổi bay lên một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.