Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Minh Ý là một người thù rất dai, Kỷ Bá Tể đã nói không quan tâm đến sống chết của nàng, vậy nàng cũng không muốn quan tâm đến sống chết của hắn. Sống thì tiếp tục che chở cho nàng, chết thì thôi. Dù sao nếu lần này có thể chết, thì lần sau cũng có thể chết, chỗ dựa không chắc chắn thì có cũng vô dụng.
Tự mình chiến đi.
Nàng nâng đĩa nhỏ lên và đổ một ngụm đậu phộng vào miệng, nàng cúi đầu nhai, không nhìn vào bên trong sân đấu.
Chỉ một Trịnh Thiều đã hơi khó đối phó, huống chi sau Trịnh Thiều còn có Bạc Nguyên Khôi và Tả Bình. Sắc mặt Kỷ Bá Tể nghiêm trọng, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn lập ra Minh Vực màu tím đen.
“Tinh tiến nhanh như vậy?” Tả Bình cau mày, giọng thấp nói: “Hôm qua còn là màu tím thuần.”
“Ngươi tưởng hôm qua hắn lộ hết bài rồi à?” Bạc Nguyên Khôi cười khẩy: “Nếu không giấu giếm chút thì lấy gì để đối phó ở Đại hội Lục Thành.”
Trước đây khi Trịnh Thiều gặp Kỷ Bá Tể trong Đại hội chính là Minh Vực màu này, hắn ta lập tức trở nên phấn khích, hóa hình ra kỳ lân màu tím của mình và lao về phía Kỷ Bá Tể.
Kỷ Bá Tể tập trung ứng phó, từng bước hóa giải thế công của Trịnh Thiều, tuy nắm chắc phần thắng, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị thương.
“Trịnh Thiều quả nhiên là võ si, khoảng thời gian biến mất này, e rằng đều dành cho việc nghiên cứu cách đối phó với Kỷ Bá Tể.”
“Chiêu thức của hắn lão luyện, hơn ở kinh nghiệm, Kỷ Bá Tể e là phải chịu khổ trong tay hắn.”
Máu me văng tung tóe, Kỳ Lân gầm thét, những người trên đài như Thư Trọng Lâm cũng có chút lo lắng: “Đấu giả của thành Mộ Tinh chúng ta đâu, cứ nhìn người ngoài thành ỷ đông hiếp yếu như vậy sao?”
Minh Ý theo lời hắn nhìn về phía chủ vị, La Kiêu Dương và Sở Hà cùng những người khác đều căng mắt nhìn chằm chằm vào trong sân đấu, nhưng không có ý định xuống dưới.
Biết rằng Đại Tư đang dọn đường cho Kỷ Bá Tể, việc họ không muốn xuống giúp đỡ cũng là nhân chi thường tình, không có gì để trách móc.
Nàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn món tiếp theo.
Trịnh Thiều thất bại, Kỷ Bá Tể mang theo vết thương đầy mình, bình tĩnh nghênh tiếp Tả Bình.
Truyện được đăng tại Truyện Mới!
Nếu nói Kỷ Bá Tể của ngày hôm qua là ngọn núi cao mà Tả Bình không thể vượt qua, thì hôm nay ngọn núi này đã sụp đổ một nửa. Tả Bình vô cùng phấn khích, tiến lên dùng tuyệt chiêu, bất chấp bản thân tổn thất một nghìn cũng muốn làm hắn tổn thất tám trăm.
Kỷ Bá Tể thong dong ứng đối, khuôn mặt đầy máu của hắn tỏa sáng dưới ánh nắng giữa trưa, khiến các nữ quyến ở phương xa phải thấp giọng hét lên.
Khóe miệng Minh Ý giật giật.
Thành bộ dạng này rồi còn giả ngầu nữa, tưởng Bạc Nguyên Khôi chờ phía sau là người ăn chay chắc.
Nàng không nghĩ Kỷ Bá Tể sẽ gục ngã trước ải Tả Bình này, nhưng Bạc Nguyên Khôi ở sau thì lại là ẩn số khó đoán. Hơn nữa, thủ đoạn của Tả Bình nhìn qua tuy không thể chiến thắng nhưng lại có thể khiến Kỷ Bá Tể thêm thương tích. Mang theo nhiều vết thương như vậy để đối đầu với Bạc Nguyên Khôi, quả thực không hề dễ dàng.
“Minh cô nương.” Lương Tu Viễn đột nhiên lên tiếng: “Vừa rồi Bá Tể vì bảo vệ ngươi mà xuống sân, giờ đây ngươi chỉ đứng nhìn như vậy sao?”
Hắn nói với giọng điệu có phần mỉa mai, Minh Ý hiền lành cười cười: “Đại nhân là huynh đệ của hắn, nguyên lực cũng tạm ổn mà cũng chỉ ngồi nhìn, một phụ nhân như ta sốt ruột cái gì?”
“Vừa rồi không phải còn nói hùng hồn lắm sao.” Hắn ta cười khẩy: “Ta tưởng ngươi thực sự biết nguyên lực chứ.”
Là do Từ Thiên Ky nên tức giận với nàng?
Minh Ý tặc lưỡi lắc đầu: “Huynh đệ thì phải kết giao với người như đại nhân, chu đáo và đáng tin cậy.”
Lương Tu Viễn sa sầm mặt: “Ngươi…”
Thư Trọng Lâm nhức đầu kéo hắn lại, tức giận nói: “Ta thấy ngươi bị người nữ nhân kia làm cho mụ mị đầu óc rồi, lúc này là lúc nào mà ngươi còn đi gây khó dễ cho Minh cô nương?”
“Ta chỉ thấy không đáng cho Thiên Ky.” Lương Tu Viễn cụp mắt: “Nếu nàng ở đây, nhất định sẽ tìm cách cứu Bá Tể, chứ không phải như người này ngồi đây ăn uống linh đình.”
“Nàng ấy tìm cách…” Minh Ý nhướng mày: “Đứng ở dưới đó lật ‘Đấu Giả Tạo Sách’ hả?
“Minh Ý!”
“Ta đây.” Nàng mỉa mai cười: “Đại nhân hỏa khí lớn như vậy, chắc hẳn ra đòn rất hung ác, không bằng xuống sân đối đầu với Bạc Nguyên Khôi, cũng có thể giúp cho Kỷ đại nhân chia sẻ gánh nặng.”
Lương Tu Viễn tức giận đến mức nắm chặt tay, không có nữ nhân nào miệng lưỡi sắc bén như nàng. Dù sao hắn ta cũng là bằng hữu với Kỷ Bá Tể, mà nàng lại hoàn toàn không kiêng dè, cứ như vậy mà mạo phạm hắn ta.
“Nếu không giúp được thì hãy im lặng đi.” Nàng nhàn nhạt quay đầu tiếp tục nhìn vào sân: “Ảnh hưởng đến hắn nghe tiếng đoán vị trí rồi.”
Lưỡi kiếm gió của Tả Bình từ bốn phương tám hướng cuốn tới, nhanh đến mức khiến người ta không kịp đề phòng, Kỷ Bá Tể chỉ có thể dựa vào thính giác để phán đoán vị trí, tăng thêm độ dày của lá chắn, mới có thể tiết kiệm nguyên lực tối đa.
Nhìn thấy hắn sắp chiến thắng Tả Bình, thì Quý Thanh đang dưỡng thương bên cạnh đột nhiên chống người đứng dậy động thủ, nguyên lực màu xanh lam hóa thành trường mâu, hung hăng đâm về phía góc mà Kỷ Bá Tể không hề đề phòng.
“Đánh lén!” Những người đứng ngoài quan sát thấp giọng hét lên.
Kỷ Bá Tể bị rối bởi tiếng hét và tiếng động của vũ khí, hắn khựng lại trong giây lát. Khi quay lại đã thấy mũi giáo sát ngay sau lưng hắn.
Một đạo nguyên lực màu xám không biết từ đâu bay đến, đánh mạnh vào trường mâu này, trường maai vô cùng sắc bén lập tức biến thành một luồng khói màu xanh lam.
Kỷ Bá Tể sửng sốt, nhìn về phía Minh Ý.
Minh Ý cúi đầu ăn thức ăn, vẻ mặt vô cùng tập trung, không hề nhìn hắn.
Là ảo giác sao? Kỷ Bá Tể hồi thần, tiếp tục đối phó với Tả Bình.
Hành động của Quý Thanh tuy vô sỉ nhưng cũng không làm trái quy tắc, trên sân vốn dĩ là đao kiếm không có mắt. Có khởi đầu này, những người trên ghế không dám xuống sân nhưng cũng không muốn Kỷ Bá Tể thắng bắt đầu lần lượt ra tay.
“Hèn hạ, dám xưng là đấu sĩ!” La Kiêu Dương nhìn không nổi nữa, vỗ bàn một cái bay vào sân, thay Kỷ Bá Tể đỡ tất cả những ám khí này.
Sở Hà do dự một chút, cũng theo xuống sân.
Không ưa Kỷ Bá Tể là một chuyện, nhưng đây vẫn là địa bàn của thành Mộ Tinh, không có lý do gì để người ta tính kế như vậy.
Chỉ là cho dù tất cả bọn họ đều xuống sân, người cũng không đủ nhiều, không thể giữ được tám phương, luôn có người lách được hai khe hở. La Kiêu Dương sơ hở, bên cạnh có một con dao hoa sen màu tím bay về phía Kỷ Bá Tể.
Hắn ta đưa tay ra vừa định cứu nhưng đã có một đạo nguyên lực màu vàng đất liền xuất hiện ngay lập tức, đánh tan nát con dao hoa sen.
Mảnh vỡ màu tím lấp lánh dưới ánh nắng, Kỷ Bá Tể quay đầu nhìn hắn một cái, khẽ nói: “Đa tạ.”
La Kiêu Dương hơi đỏ mặt, đây không phải do hắn cứu nhưng tình hình khẩn cấp nên cũng không kịp giải thích, chỉ có thể nghiến răng tiếp tục đi đỡ những thứ khác.
“Trái lại cũng ra dáng một đoàn.” Thiên Quan đứng bên cạnh Đại Tư nhìn, gật đầu nhẹ: “Đại hội Lục thành cuối cùng vẫn phải dựa vào mấy người đồng tâm hiệp lực.”
Đại Tư cũng rất vui, nhưng vẫn có một chút tiếc nuối: “Bá Tể thiếu kinh nghiệm, còn phải trau dồi thêm. Nhớ năm xưa đích tử Minh gia chỉ một mình đã đánh bại nhiều cao thủ.”
“Vị Minh gia kia được huấn luyện từ nhỏ, Kỷ đại nhân là tự học thành tài, không thể so sánh như vậy.” Thiên Quan cười nói: “Nhưng gia dĩ thì nhật¹, nhất định hắn cũng có thể đưa thành Mộ Tinh của chúng ta cường thịnh.”
¹Cần có thời gian và sự kiên nhẫn để đạt được mục tiêu; Mọi việc đều cần có thời gian để hoàn thành, không thể nóng vội.
Cú va chạm nguyên lực to lớn cuốn cát bụi xung quanh lên, khiến mọi người phải giơ tay che chắn, khi nhìn lại thì Tả Bình đã thất bại.
Kỷ Bá Tể lau vết máu trên khóe miệng, nghênh đón người tiếp theo, trong mắt càng thêm hứng thú: “Bạc đại nhân, xin chỉ giáo.”