Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Người nói là phó sứ của thành Tân Thảo, Quý Thanh, đang ngồi ở chủ vị. Ông ta có đôi lông mày rậm rạp, một đường kinh mạch màu tím như con rắn quấn từ cổ tay đến khuỷu tay.
Ông ta khinh miệt nhìn về phía Minh Ý.
Dù cho Minh Hiến thế nào thì cũng là người đứng đầu Đại hội Lục Thành trong bảy năm, hơn hẳn phần lớn những người ở đây. Một nữ tử như nàng biết gì chứ, chỉ dám nói suông mà thôi.
Quả nhiên, sau khi ông ta nói ra câu này, nữ tử kia có chút ngại ngùng lắc đầu: “Hôm nay không tiện lắm.”
“Là không tiện, hay là vốn dĩ không biết?” Ông ta không nể nang gì mà hỏi ngược lại.
Mọi người xung quanh xôn xao, Kỷ Bá Tể ngước mắt lên, bình thản nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Hiếm khi vị đại nhân này có nhã hứng, nội nhân¹ hôm nay không tiện, chi bằng ta xuống dưới cùng đại nhân tỉ thí.”
¹Từ cũ dùng để chỉ vợ mình khi nói với người khác.
Nói xong, không cho ông ta có cơ hội phản bác, tay chống lên bàn gỗ du, tà áo màu xanh tuyết bay vào sân.
Khóe miệng Quý Thanh khẽ run.
Tu vi của ông ta kém xa so với Tả Bình đại nhân, so chiêu với Kỷ Bá Tể nhất định sẽ nhếch nhác không tả nổi. Nhưng Kỷ Bá Tể đã ở trong sân chờ rồi, nếu ông ta ngồi im không động thì sẽ trở thành trò cười.
Cắn răng, Quý Thanh vẫn đi theo xuống sân.
Đại Tư và Bạc Nguyên Khôi vừa trò chuyện vừa tiến vào, liền nhìn thấy nguyên lực bay tá lả, có người ngã xuống trước mặt họ, nguyên lực màu tím đập mạnh lên tường.
Hai người đều sững sờ, lúc này còn sớm, mọi người còn chưa đến, sao lại bắt đầu tỉ thí rồi.
“Bá Tể?” Nhìn người động thủ, Đại Tư nghi hoặc hỏi: “Đây là xảy ra tranh chấp hay là thế nào?”
Sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?
Kỷ Bá Tể nở nụ cười vô cùng hiền hậu, thu hồi Minh Vực rồi đi về phía hai người, ôn tồn nói: “Sao có thể, khách đến là thượng đế, chỉ là tỉ thí mà thôi.”
Ai tỉ thí mà lại đánh người đến mặt mày đầy máu vậy? Đại Tư muốn giúp hắn nói đỡ vài câu cũng không nói nên lời, chỉ đành xấu hổ ra lệnh cho người truyền Ngôn Tiếu đến xem mạch.
Bạc Nguyên Khôi nhìn Quý Thanh hai lần, trong lòng thầm kinh hãi, Kỷ Bá Tể trước kia rõ ràng là nguyên lực màu tím, sao trên vết thương của người kia còn có chút thứ màu đen.
Lẽ nào hắn đã tu luyện được nguyên lực màu đen? Không thể nào, hắn mới bao nhiêu tuổi, nếu thật sự như vậy thì thành Mộ Tinh sớm đã là thành Triều Dương thứ hai rồi.
Nhìn thấy bầu không khí trong sân có chút nghiêm trọng, Đại Tư vội vàng tiến lên ngồi vào chỗ, vừa ngồi xuống liền cười nói: “Theo quy củ của yến tiệc đón khách như mọi khi, ngày thứ hai này nên mang một ít chi bảo trong thành đến để cùng chư vị cùng nhau thưởng thức, hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Đây là phần thu hút sự chú ý nhất trong yến tiệc, mọi người vội vàng thu hồi tâm trí từ màn tỉ thí vừa rồi, tất cả đều sôi nổi nhìn về phía lối vào.
Thành Mộ Tinh đã chuẩn bị hai món kỳ trân, được che phủ bởi lụa đỏ. Các đấu giả dùng nguyên lực từ từ di chuyển chúng lên bục đá ở giữa sân. Hai món đồ này, một to một nhỏ, một cao một thấp, lấp lánh ánh sáng.
Minh Ý vốn đang cúi đầu giả vờ ăn uống, nhận ra sự khác thường, nàng vội vàng ngẩng đầu lên.
“Món thứ nhất, Đại Tinh Viên Thạch, chất liệu đặc thù, có thể đúc thành hình dạng, nhưng sờ vào thì mềm mại, dùng dao cứng chém vào lại vô cùng cứng, là nguyên liệu tuyệt tốt để đúc tạo thần khí.” Đại Tư vung tay vén lụa đỏ, hài lòng nghe thấy tiếng ngạc nhiên vang lên từ mọi người xung quanh.
“Cái này to quá! Có thể đúc được bao nhiêu thần binh lợi khí vậy, năm nay thần khí đường của chúng ta có hy vọng rồi.”
“Thành Mộ Tinh quả thật được thiên nhiên ưu ái, thứ này ở những thành trì khác khó mà có được.”
“Ông trời ban cho, không biết có cách nào hoặc có thể dùng thứ gì đó để đổi lấy không?”
Hầu hết mọi người trên sân đều chăm chú nhìn chằm chằm vào Đại Tinh Viên Thạch, nhưng Tư Đồ Lĩnh phát hiện ra rằng, Kỷ Bá Tể, Bạc Nguyên Khôi, và cả Tả Bình đều hướng ánh mắt về thứ nhỏ bé bên cạnh vẫn chưa được vén lụa đỏ.
Chỉ là một thứ nhỏ bé bằng bàn tay, cho dù là nguyên liệu quý hiếm hơn nữa, cũng không thể làm được thần khí, sao họ lại có biểu cảm như vậy?
Tò mò nghiêng đầu, Tư Đồ Lĩnh muốn hỏi Minh Ý, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt của Minh Ý còn sáng hơn cả những người kia.
“Thiên Địa Huyền Tinh.” Nàng lẩm bẩm.
Truyện được đăng duy nhất tại TruyenMoi.me!
Tinh thạch là thứ mà đấu giả sử dụng khi tu luyện, nhưng cũng chỉ để trữ nguyên lực tràn đầy mà thôi. Tư Đồ Lĩnh không biết viên Huyền Tinh này có gì quý giá, nhưng Bạc Nguyên Khôi bên kia lúc này cũng lên tiếng: “Chiếu theo lệ cũ, những món trân bảo được bày ra trong yến tiệc đón khách đều là để làm tặng vật, Đại Tư cam lòng cho sao?”
Đại Tư cười gật đầu: “Chư vị cứ dựa vào bản lĩnh.”
Nếu như trước đây, chắc chắn ông ta sẽ không nỡ lấy hai thứ này ra. Nhưng bây giờ, ông ta đã có Kỷ Bá Tể rồi, hai thứ này chính là bàn đạp giúp Kỷ Bá Tể vang danh Lục Thành, chỉ cần chiến thắng và giành được chúng, uy danh của Kỷ Bá Tể sẽ truyền khắp Lục Thành, đến lúc đó, cho dù thành Mộ Tinh tạm thời ở vị trí hạ tam thành, cuộc sống của họ cũng sẽ tốt đẹp hơn nhiều.
Bạc Nguyên Khôi cũng tự hiểu rõ ý đồ của Đại Tư, nhưng sức hấp dẫn của Đại Tinh Viên Thạch và Thiên Địa Huyền Tinh đối với đấu giả thực sự quá lớn, cho dù biết khả năng chiến thắng cực kỳ thấp, ông ta cũng muốn thử một lần.
Không chỉ có ông ta mà Xà Thiên Lân và Tả Bình bên cạnh cũng động lòng, xa xa còn có Trịnh Thiều và một vài đấu giả thượng đẳng cảm nhận được khí tức của Thiên Địa Huyền Tinh, mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy chiến ý trong mắt đối phương.
Nhưng như vậy, đối thủ của họ không còn là lẫn nhau nữa.
“Cái thứ hai này là gì vậy?” Có người hỏi.
Đại Tư nhìn Kỷ Bá Tể, không vén lụa đỏ nữa, chỉ bảo người mang thứ đó xuống dưới canh giữ.
Các đấu giả trên khán đài cũng như có sự ăn ý, sân đấu vừa trống thì lập tức sôi nổi bay xuống.
Hơn mười đấu sĩ thượng đẳng cùng lúc vào sân, cảnh tượng vô cùng tráng lệ, không ít người trên chiếu kinh hô, ngay cả Thư Trọng Lâm cũng thất thố kéo Lương Tu Viễn hỏi: “Đây là đang làm gì vậy? Chẳng phải chỉ có Xà Thiên Lân mới biết chú thần khí sao, những người khác sao cũng đi tranh viên thạch đó rồi?”
Hai ngày nay Lương Tu Viễn tâm trạng vô cùng tồi tệ, nghe vậy chỉ nhìn Kỷ Bá Tể trên sân một cái, ủ rũ nói: “Chuẩn bị sẵn thuốc trị thương cho hắn đi.”
Ở trên này không ai có thể đơn thương độc mã đánh bại Kỷ Bá Tể. Tuy nhiên, nếu họ lần lượt ra trận thì cuộc chiến này không còn là so sánh về mạnh yếu của nguyên lực nữa, mà là xem Kỷ Bá Tể ngã xuống khi đối đầu với ai.
Minh Ý cau mày nhìn xuống, phát hiện tên ngốc võ biền² Trịnh Thiều cũng đã xuống đối mặt với Kỷ Bá Tể, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
²Có sức mạnh và kỹ năng võ thuật cao cường; Nhưng lại thiếu trí tuệ và mưu mẹo; Thường hành động bốc đồng và thiếu suy nghĩ.
Trong mắt người này chỉ có việc chiến đấu thỏa thích, chẳng màng gì đến sách lượt. Rõ ràng là hắn có thể ngư ông đắc lợi nhất, nhưng lại bị Bạc Nguyên Khôi lợi dụng sở hở, trở thành người đầu tiên rơi khỏi Minh Vực
Nàng xoa trán, liếc nhìn Kỷ Bá Tể một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Kỷ Bá Tể chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu thua, hai khối đá kia tạm thời không bàn, muốn giữ được vị trí của mình thì hắn phải chiến thắng trận này.
Nhưng hắn cứ cứng rắn như vậy, e rằng sẽ phải chịu khổ.
Chẳng sao cả, chịu thì chịu thôi, Minh Ý nghĩ. Nàng chỉ là một vũ cơ nhỏ bé, không thể nào lo lắng cho những chuyện lớn lao này, chỉ cần làm khán giả, ăn các món phụ và chờ kết quả là được.
Nàng nhàn nhã nhặt một hạt đậu phộng lên.
Trịnh Thiều ra tay, nguyên lực màu tím mạnh mẽ pha lẫn một chút màu xám, ngay cả khi cách nhau bởi Minh Vực, cũng mang theo một trận gió lạnh.
Gió thổi bay tóc mai của nàng áp vào má, hơi ngứa, nàng lơ đễnh, hạt đậu phộng trên đầu đũa cũng theo đó rơi trở lại đĩa.