Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Thị lực của Ngôn Tiếu rất tốt, y lập tức đi đến, giả vờ bắt mạch cho Minh Ý, sau đó chắp tay chào Đại Tư: “Thân thể Kỷ phu nhân không được khỏe, có lẽ cần tìm một tiểu viện để thần chẩn đoán kỹ lưỡng.”
Hành động của Minh Ý, cộng thêm lời nói của Ngôn Tiếu, mọi người đều đoán ra được phần nào. Đại Tư vội vàng nói: “Nhanh đi nhanh đi, nếu có tin vui, nhớ cho người hồi bẩm.”
Người có thiên phú nguyên lực cực cao, khả năng tử tự sinh ra cũng có kinh mạch rất tốt, nếu Kỷ Bá Tể có đời sau, thì đối với thành Mộ Tinh lại là một tin vui.
Đại Tư vui mừng khôn xiết, ra lệnh cho nội thị đi theo xem Ngôn Tiếu cần gì, lại vội vàng rót rượu, kéo sứ giả của thượng tam thành cùng uống: “Hôm nay là một ngày tốt lành, nào, mọi người cùng uống một chén.”
Sắc mặt của một số sứ giả không được tốt cho lắm. Đây là chuyện vui gì thế này, chỉ có thành Mộ Tinh của họ đắc ý, liên quan gì đến các thành khác.
Nhưng hai người thành Triều Dương lại có sắc mặt khác nhau.
Xà Thiên Lân tâm tình hết sức phức tạp, vừa kinh ngạc vừa khó chịu. Đơn Nhĩ vẻ mặt lại bình tĩnh không lên tiếng, ngón tay nhẹ nhàng xoay, như đang tính toán gì đó.
Bất kể người sau lưng nghĩ gì, Minh Ý đã thuận lợi đưa Kỷ Bá Tể rời khỏi Đài Đạp Ca, cùng Ngôn Tiếu trốn đến một tiểu viện.
Xung quanh không có ai, Kỷ Bá Tể cũng không cần chống đỡ nữa, khẽ rên một tiếng, lập tức nôn ra máu.
Ngôn Tiếu như đã quen thuộc, nhanh chóng rút kim bạc châm vào hai huyệt đạo của hắn, lấy ra một bình dược huyết nhỏ, sau đó, lại băng bó ổn thỏa cho hắn.
“Tả Bình đúng thật là vô liêm sỉ.” Ngôn Tiếu mắng một tiếng.
Kỷ Bá Tể hồi phục chút sức lực, cười khẩy: “Hắn ta dùng thủ đoạn đó cũng không thể thắng được ta.”
“Thắng không được, nhưng có thể khiến ngươi bị thương.” Ngôn Tiếu tìm viên thuốc nhét cho hắn, bực mình nói: “Thật vô sỉ.”
Minh Ý lau xung quanh vết thương cho hắn, không lên tiếng. Kỷ Bá Tể nhìn nàng một cái, muốn giả vờ không quan tâm, kìm nén được một lúc, vẫn không nhịn được nói: “Thân thể thật sự không thoải mái?”
“Là giả, không giả thì không thể thoát thân.” Nàng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt trả lời.
Khóe miệng trề xuống nửa tấc, Kỷ Bá Tể quay đầu đi: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Nhìn Ngôn Tiếu động tác trôi chảy, Minh Ý cũng thu tay đứng dậy: “Ta đi xem xung quanh chuồng ngựa, Ngôn đại nhân hãy chăm sóc ngài ấy nhiều hơn.”
Ngôn Tiếu hơi bất ngờ. Tuy nói Kỷ Bá Tể không đến mức mất mạng, nhưng vết thương này cũng khá nghiêm trọng, cả người toàn là máu, môi cũng trắng bệch, nhìn qua trông giống như một công tử bột yếu ớt, vậy mà nàng lại có thể thản nhiên nói muốn đi?
“Làm việc quan trọng.” Kỷ Bá Tể cụp mắt: “Ngươi đi đi.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Tà váy đỏ thắm lướt qua bậc cửa, thậm chí không mang theo một gợn gió lưu luyến nào.
Ngôn Tiếu nhìn bóng lưng của Minh Ý, lại nhìn Kỷ Bá Tể đang im lặng trước mặt, đột nhiên bật cười: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”
“Hôm nay thì sao?” Kỷ Bá Tể vẫn giữ vẻ mặt hờ hững: “Ta có việc nhờ nàng, nàng đi là đúng.”
“Nhưng không phải ngươi rất quan tâm đến nàng sao?” Ngôn Tiếu vừa băng bó vết thương vừa quan sát vẻ mặt của Kỷ Bá Tể: “Nhưng theo ta thấy, nàng có vẻ không quan tâm đến ngươi lắm.”
“Ha ha, ngươi chưa thấy lúc trước nàng quan tâm đến ta như thế nào đâu, đêm nào cũng cầm đèn lồng đứng ngoài phủ chờ ta.” Kỷ Bá Tể cười khẩy: “Trên đời này chỉ có người ta không quan tâm, chứ không có người không quan tâm đến ta, quen ta lâu vậy mà ngươi còn chưa hiểu sao?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Ngôn Tiếu buộc chặt vết thương cho Kỷ Bá Tể.
Kỷ Bá Tể khẽ rên, hàng mi dài rũ xuống, hơi bực mình: “Nhẹ tay một chút.”
“Ôi, biết rồi, đừng nóng giận, không tốt cho việc dưỡng thương.”
Dưỡng thương hay không, những đấu giả như bọn họ vốn không yếu đuối đến vậy, nếu không có vết thương ngoài da rõ ràng thì… Chờ chút.
Cúi nhìn vết thương của mình, Kỷ Bá Tể đột nhiên cảm thấy có điều không ổn: “Đấu giả nào cũng sẽ có ít nhiều vết thương trên người, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Nàng có nguyên lực, vậy chắc chắn cũng đã luyện tập, trên người cũng nên có vết thương mới đúng.” Kỷ Bá Tể cau mày, ngồi thẳng dậy: “Nhưng trên người nàng không chỉ không có vết thương, mà ngay cả sẹo nhỏ cũng không có.”
Ngôn Tiếu ngẩn ra một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có gì lạ đâu, nhiều thành đều có kì dược¹ trị sẹo.”
¹Thuốc quý, thần dược.
“Nhưng không phải nàng nói nàng là người thành Mộ Tinh sao?” Kỷ Bá Tể nheo mắt: “Nữ nhi của một gia đình hái thuốc ở thành Mộ Tinh, lấy đâu ra tiền mua kì dược trị thương đắt đỏ như vậy?”
“…” Ngôn Tiếu bị hỏi đến câm nín.
Thực ra nghĩ cũng biết, làm gì có nữ tử nhà bình thường nào lại có cơ duyên học được nguyên lực, thân phận của nàng vốn dĩ đã có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hắn không muốn giết người bừa bãi, muốn tìm hiểu cho ra lẽ.
Liếm đôi môi nứt nẻ, Kỷ Bá Tể dựa lưng vào đệm mềm, cười khẽ: “Trên đời này có biết bao nhiêu là nữ tử, dịu dàng hiền lương, yếu đuối đáng yêu, dáng vẻ nào mà ta chưa từng gặp qua. Chỉ có nàng, nham hiểm xảo trá khiến người ta không thể đoán trước được, thật sự rất là thú vị.”
Ngôn Tiếu khinh bỉ rót cho Kỷ Bá Tể một chén trà nóng: “Trước đây ngươi gặp phải kẻ tiểu nhân nham hiểm thì luôn khiến cho người ta sống không bằng chết. Giờ gặp được nàng, sao lại thấy người ta thú vị sinh động?”
“Người với người không giống nhau.”
“Thôi, ngươi cứ nói thẳng là thích nàng, nên đối xử với nàng khác biệt là được rồi.” Ngôn Tiếu lẩm bẩm: “Với bản lĩnh của ngươi, lẽ nào không thể cùng nàng sống hòa hợp và trải qua những ngày tháng yên ổn sao?”
Kỷ Bá Tể cụp mắt, không trả lời.
Ngày tháng yên ổn hòa thuận?
Từ khi bước vào thành Mộ Tinh, những ngày tháng như thế sẽ không bao giờ thuộc về hắn nữa.
***
Trên Đạp Ca Đài vẫn náo nhiệt như cũ, chuồng xe thú đương đương là không có một bóng người, ngay cả người canh gác cũng lén lút đi xem náo nhiệt. Cuối cùng chỉ còn lại một đàn thú kéo xe, khi nàng bước vào chuồng bọn chúng lập tức trở nên cảnh giác.
Tòng thú¹ cũng được chia thành nhiều cấp bậc, tòng thú thượng đẳng, như Tam Đầu Lang² của Bạc Nguyên Khôi, vô cùng nhanh nhạy hung dữ, tuyệt đối không cho phép người ngoài đến gần khoang xe.
¹Thú kéo xe.
²Sói 3 đầu.
Minh Ý đứng trong một góc khuất, lấy ra thứ mà Kỷ Bá Tể đưa cho nàng.
Đó là một chiếc trâm cài tóc bằng tre, dày bằng ngón trỏ.
Thứ này chẳng đẹp cũng chẳng quý, nàng nhìn ngắm hồi lâu cũng không thấy có gì đặc biệt, cất vào xe thú của Bạc Nguyên Khôi có tác dụng gì?
Thôi bỏ đi, dù sao cũng là nhiệm vụ, nàng cứ làm theo thôi.
Quan sát Tam Đầu Lang nhe răng trợn mắt trong chốc lát, Minh Ý phóng thích nguyên lực thuần trằn của mình, biến thành một con mèo.
Mèo trắng không hề rụt rè như nàng, nó vừa chạm đất đã ngáp một cái, dùng chân sau gãi cằm, sau đó ngoạm lấy thứ trong tay nàng, ung dung đi về phía xe thú của Bạc Nguyên Khôi.
Tất cả tòng thú xung quanh đều thở hổn hển cúi đầu nhìn nó, bộ lông trắng của nó bị thổi bay phấp phới, nhưng đôi mắt xanh biếc của nó lại đầy vẻ khinh miệt. Giờ đây bất kể ai đứng trước mặt nó, nó cũng hếch cằm, uyển chuyển bước đi.
Tam Đầu Lang nheo mắt, cúi đầu muốn cắn nó, mèo trắng thừa dịp nhảy lên, bay lên không trung lần lượt dẫm lên ba cái đầu của nó, và nhả chiếc trâm cài tóc tre thả vào trong xe.
Tam Đầu Lang tức giận, gầm lên một tiếng, há miệng cắn lấy cái đuôi đang vẫy của nó. Mèo trắng xoay người, vung một vuốt vào miệng sói, năm vết máu hằn lên.
Sói ngốc luôn, nhìn biểu cảm còn có chút uất ức. Mèo trắng từ trên cao nhìn xuống, liếc nhìn nó, có vẻ như còn muốn ra tay.
Minh Ý vội vàng thu nó về: “Không được như vậy, chúng ta đang làm chuyện xấu, đừng quá kiêu ngạo.”
Mèo trắng ủ rũ kêu một tiếng, quay đầu biến mất trong lòng nàng.