Trans: Trăng 🌕
Beta: Nắng ☀️
—
Sau yến tiệc đón khách, Kỷ Bá Tể trở nên nổi tiếng, ngay khi yến tiệc kết thúc, những lời khen ngợi dành cho hắn đã vang tiếng khắp nơi.
“Hai bảo vật kia thật phi thường, một cái có thể đúc nên thần khí số một thiên hạ, một cái có thể tu luyện nguyên lực tối thượng. Kỷ Bá Tể vượt qua mọi đối thủ để giành được những bảo vật này, không chỉ mang vinh quang về cho thành Mộ Tinh mà còn gieo hy vọng chiến thắng cho năm sau của Mộ Tinh.”
“Thành Mộ Tinh đã thất vọng nhiều năm, nếu có thể trở lại làm thượng tam thành, thuế nặng giảm một nửa, đê điều được xây dựng rộng rãi, Kỷ đại nhân chính là đại công thần.”
Người kể chuyện vỗ mạnh vào bàn: “Các vị sắp được hưởng những ngày tháng tốt đẹp rồi.”
“Tốt quá!” Tiếng vỗ tay vang dội trong trà quán.
Cổng chính Kỷ phủ, tặng phẩm và quà mừng từ Đại Tư được mang vào như nước chảy, mãi một lúc sau mới mang xong. Nhìn sang cổng phụ, không ít kiệu hoa đỏ thắm được các phủ đệ bí mật đưa đến cũng không ít, ngay cả khăn tay và thuốc trị thương do các nữ nhi tặng cũng chất cao như núi.
Bất Hưu và Tuân ma ma đều cười đến mức không khép được miệng, nhưng người nằm trên giường dưỡng thương lại cau mày, không hề vui vẻ.
Bất Hưu bực bội hỏi: “Trước đây không phải ngài nói không đau nữa sao?”
“Đúng là không đau nữa.”
Vậy sao còn nhăn mặt?
Bất Hưu gãi đầu, ôm một đống đồ đến trước mặt hắn để xem: “Nói sao thì người ta cũng khen ngợi đại nhân lợi hại, nữ nhi của Lưu Ngự sử mà ngài từng khen ngợi trước đây đã đưa khăn tay đến, còn kèm theo khuê thi¹.”
¹Khuê thi là những bài thơ do phụ nữ sáng tác, thường thể hiện tâm tư, tình cảm của họ khi sống trong khuê các (khuê các là phòng riêng của phụ nữ, nơi ở của phụ nữ.) Khuê thi thường đề cập đến những chủ đề như tình yêu, hôn nhân, gia đình, cảnh vật thiên nhiên, v.v.
“Cô nương Triệu gia chu đáo, tặng canh bồi bổ mới nấu xong, nguyên liệu thượng hạng.”
“Đại tiểu thư Lý gia rộng rãi, tặng thuốc trị thương tốt nhất, nói là bôi lên sẽ không để lại sẹo, cố ý tìm cho ngài.”
Kỷ Bá Tể mặt không biểu cảm nghe, hơn mười món đồ được đếm trước mắt hắn, nhưng hắn vẫn hỏi một câu: “Hết rồi?”
Bất Hưu chớp mắt: “Đại nhân, số lượng nữ tử được đãi giá² trong các gia tộc quý tộc kinh thành có bao nhiêu chứ, nhiều người bất chấp danh tiếng mà đến tặng quà như vậy, ngài còn không hài lòng?”
²Kết hôn.
Bao nhiêu tiểu thư khuê nữ, bất chấp danh tiếng, đều có thể mang quà đến. Vậy mà vị cô nương trong phủ này thì sao? Phải chăng đá sỏi trong vườn quá cứng khiến nàng đau chân, hay ánh nắng mặt trời quá nóng khiến nàng tan ra rồi, mà suốt cả ngày dài, bảy tiếng đồng hồ, nàng vẫn không thèm ngó qua lấy một lần?
Kỷ Bá Tể cười lạnh, phất tay áo nói: “Mang những thứ này đến cho Lưu Chiếu Quân.”
Khóe miệng Bất Hưu giật giật: “Đại nhân, như vậy có ổn không?”
Kỷ Bá Tể: “Ta bảo mang đi thì mang đi.”
Bất Hưu: “Vâng.”
Bất Hưu gãi tai gãi đầu ôm đồ ra ngoài, thầm nghĩ trước đây đại nhân nhà mình không hề vô tâm như vậy, tặng lại quà của giai nhân cũng thôi đi, sao còn tặng cho Minh cô nương, chẳng phải rõ ràng là khiến người ta đau lòng sao? Với phong độ của đại nhân, đáng lẽ nên khinh thường khi làm một việc như vậy mới đúng.
Hắn vô cùng xấu hổ gõ cửa Lưu Chiếu Quân, định tìm một lời giải thích dễ chấp nhận nói với Minh cô nương.
Tuy nhiên, Minh Ý chỉ nhìn lướt qua những món đồ hắn mang đến, nói một câu khá đắt tiền, rồi không quan tâm nữa, chỉ hỏi hắn: “Đã bao lâu rồi, sao Nhị Thập Thất vẫn chưa được thả ra?”
Bất Hưu cười gượng gạo: “Minh cô nương yên tâm, hắn ở biệt viện ăn ở đều tốt, ngoài việc không thể ra khỏi sân thì không có gì bất ổn.”
Nhưng cứ giam giữ người ta mãi cũng không phải là chuyện tốt, Minh Ý thở dài: “Nếu đại nhân thực sự không yên tâm về hắn, chi bằng giao hắn cho sứ giả thành Triều Dương, cùng đưa về thành Triều Dương cũng tốt.”
“Việc này tiểu không làm chủ được.” Bất Hưu suy nghĩ một chút: “Cô nương không đi hỏi đại nhân?”
Thôi bỏ đi, trước đây đi thăm hắn, ít nhiều phải hầu hạ người ta thay thuốc ăn cơm, giờ nàng không có kiên nhẫn như vậy.
Vẫy tay, Minh Ý lại ngồi xuống sân thở dài.
Bất Hưu đi theo sau nàng hai bước, nhỏ giọng nói: “Cô nương nghe ta khuyên một câu, đại nhân thực ra rất dễ dỗ dành, chỉ cần cô nương bưng một chén canh qua, nói vài câu hay, hắn cũng không nhất thiết sẽ từ chối yêu cầu của cô nương.”
Minh Ý mặt đầy vẻ chán nản, Kỷ Bá Tể người này tâm cơ thật thâm sâu, thậm chí còn lừa cả người hầu hạ bên cạnh, hắn sao có thể dễ dỗ dành như vậy, liên quan đến lợi ích của hắn, đừng nói bưng canh, bưng thịt rồng qua cũng vô dụng.
Chi bằng tìm người khác nghĩ cách.
Đảo mắt một cái, Minh Ý khẽ vỗ trán: “Ta hiện giờ đã có nhà mẹ đẻ, về nhà mẹ đẻ một chuyến không quá đáng chứ?”
Bất Hưu líu lưỡi: “Hiện giờ…hiện giờ cô nương muốn về nhà mẹ đẻ?”
“Về nhà mẹ đẻ còn cần xem ngày sao?”
“Cũng không phải, chỉ là…” Bất Hưu thở dài: “Cô nương với đại nhân sao lại đi đến bước này.”
Trước đây còn khá tốt cũng khá xứng đôi, Minh cô nương còn có thể liều mạng đi xem vết thương của đại nhân, giờ mới qua bao lâu chứ.
Nói xong, Minh Ý quay đầu đi tìm Tuân ma ma, sắp xếp việc về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ này do Đại Tư chỉ định, hiện giờ vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm Kỷ phủ, Kỷ Bá Tể không thể quang minh chính đại giam lỏng nàng, chỉ có thể nghiến răng cười: “Nàng giỏi lắm.”
“Đại nhân đừng tức giận, tổn hại thân thể.” Bất Hưu vội khuyên.
“Ta không tức giận, ta có gì mà tức giận, một vũ cơ bình thường, một người tầm thường có thể được tìm thấy ở khắp mọi nơi, muốn đi đâu thì đi.” Kéo chăn qua đầu, hắn lạnh lùng nói, “Ta muốn nghỉ ngơi, không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền.”
“Vâng.”
Minh Ý được sắp xếp mười nha hoàn bên cạnh, mới có thể ra khỏi cửa.
Mọi người bên ngoài đều ghen tị với cảnh tượng này, nói rằng ngày lành tháng tốt của nàng đã đến, đã bay lên cành cao, nhưng Minh Ý lại không thể cười nổi. Những nha hoàn này bám riết lấy, ngay cả khi nàng đi đại tiện cũng phải đi theo, muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Tư Đồ Lĩnh cũng quá khó khăn.
Tuy nhiên, vừa bước vào cổng Tư Đồ phủ, Minh Ý đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Nàng lấy tay áo che mũi, giả vờ ho.
Tư Đồ Lĩnh vừa dẫn đường vừa cười: “Tỷ tỷ thật thông minh.”
Những nha hoàn đi theo sau hoàn toàn không hiểu lời khen ngợi này đến từ đâu, nhưng đi được một lúc, đầu óc của họ choáng váng, sau đó ngã ra đất.
Những nô nô bộc bên cạnh như đã chuẩn bị sẵn sàng, đeo khăn che mặt tiến lên, dìu những nha hoàn này đi sắp xếp thật ổn thỏa.
Đi qua hành lang, không khí xung quanh trở nên trong lành, Minh Ý thả tay áo xuống, thở dài nói: “Thủ đoạn này của đại nhân…”
Tư Đồ Lĩnh khoát tay: “Ta không thích có người nghe lén, tỷ có thích không?”
“Không thích.” Minh Ý tạm dừng: “Ý ta là, ngài có thể sai người đưa khăn tay tâm mê dược cho từng người một, tiết kiệm hơn nhiều so với việc đốt mê hương khắp sân.”
Quá lãng phí, một làn khói lớn như vậy, phải tốn bao nhiêu bối tệ!
Tư Đồ Lĩnh sững sờ, tiếp theo ha ha cười lớn: “Tỷ tỷ cũng xuất thân từ gia đình phú quý, sao lại quan tâm đến tiền bạc như vậy.”
Minh Ý thở dài lắc đầu: “Cũng chính vì xuất thân phú quý, nên khi gặp lúc sa cơ thất thế mới cảm thấy tiền bạc vô cùng quan trọng.”
Nàng đã lừa Kỷ Bá Tể rất nhiều chuyện, nhưng trước kia nói mình sống bằng việc ăn xin trên đường phố, thì không lừa hắn.