Edit: Yu Ji
Beta: Nắng ☀️
—
Tư Đồ Lĩnh hắt hơi mạnh một cái.
Y thò đầu ra, nhìn thấy xe ngựa của Kỷ Bá Tể vừa hất bụi phóng đi từ phía trước, không nhịn được nhếch môi: “Hắn vừa mắng ta sao?”
“Ai?” Minh Ý đã ngồi vào trong xe, không thấy bên ngoài.
“Không ai cả, chỉ là một kẻ hẹp hòi mà thôi” Y khẽ cười, theo sau ngồi vào xe ngựa, thấy Minh Ý mải mê tu luyện, nhịn không được khuyên nhủ: “Từ đây đến tiệm của Chương Đài chỉ mất ba nén nhang, tỷ cần gì phải phí sức như vậy.”
Tu luyện rất hao tổn tâm trí, thời gian ngắn ngủi này cũng không thể tiến bộ nhiều.
Nhưng Minh Ý đã quen thuộc: “Trước đây ta ăn ngủ đều tu luyện, đó là bản năng của ta.”
Ban đầu cần phải che giấu để Kỷ Bá Tể không phát hiện, cộng thêm kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, nàng đã gác lại việc luyện tập trong một thời gian dài, nay không ai quản nữa, nàng lại tìm được cách lợi dụng những kinh mạch đầy lỗ hổng này, đương nhiên phải tu tập cho tốt.
Tư Đồ Lĩnh nghe mà nhíu mày: “Trước đây khi tỷ còn là đấu giả, cuộc sống lại kham khổ như vậy sao?”
“Không phải chỉ những ngày làm đấu giả, tưf lúc năm tuổi ta đã bắt đầu sống như thế.” Nàng cười nói: “Kinh mạch của ta bẩm sinh đã đỏ rực, ai nhìn cũng thấy thiên phú dồi dào, sao có thể cho ta nghỉ ngơi?”
Có người đến mười mấy tuổi mới lộ ra kinh mạch, cũng có mười mấy năm tự do, nhưng những người sinh ra đã có kinh mạch đỏ rực như Minh Hiến, tha cho thời thơ ấu của nàng đã là một ân huệ.
Tư Đồ Lĩnh cảm thấy hình như mình cũng không còn ngưỡng mộ đấu giả nữa, không có nguyên lực cũng có chỗ tốt, ít nhất bản thân vẫn thuộc về chính mình.
Do trong thành vẫn đang là thời gian tiếp đón các sứ giả, những cửa hàng bán quà quý giá trên phố đều tấp nập hơn so với ngày thường. Minh Ý xuống xe, Chương Đài đang cười đưa cho khách một hộp gấm được gói cẩn thận.
“Ý nhi!” Nhìn thấy nàng đến, mắt Chương Đài sáng rực lên, lập tức hành lễ với khách rồi chạy vội tới, nắm lấy tay nàng nhìn trái nhìn phải: “Ngươi không sao chứ?”
Minh Ý quay một vòng trước mặt Chương Đài, cười nói: “Ổn cả rồi.”
“Dọa chết ta rồi.” Khóe mắt ươn ướt, Chương Đài vội vàng dặn dò hạ nhân đóng cửa tiệm, sau đó dẫn nàng đi vào sân sau, “Gần đây trong thành có quá nhiều lời đồn đãi về ngươi, ta không biết ngươi sống thế nào.”
Lời đồn đãi? Minh Ý nhướng mày.
Sau khi xảy ra vụ cháy ở Kỷ phủ, nàng vẫn luôn ở trong phủ Tư Đồ, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
“Họ nói rằng ngươi đã trở thành Kim Thoa Đấu Giả, lại nói ngươi phóng hỏa Kỷ phủ, còn nói ngươi bị Kỷ đại nhân vứt bỏ.” Chương Đài liên tục nhíu mày, “Sao lại như vậy?”
Minh Ý cười khô khốc: “Ngoài điều thứ hai, dường như những điều khác đều đúng.”
Chương Đài sững sờ, dừng bước.
Nàng vẫn nhớ trước đây ở Kỷ phủ, Kỷ đại nhân đối xử với Minh Ý vô cùng dịu dàng và chu đáo, khiến nàng ghen tị vô cùng, mới qua vài tháng, sao lại có chuyện vứt bỏ?
Minh Ý là một cô nương tốt, lại xinh đẹp như hoa, đầu óc cũng thông minh, tâm hồn lương thiện, sao lại bị vứt bỏ?
Có vẻ như nguyên nhân không phải từ nàng, mà là từ Kỷ Bá Tể mới đúng.
Nhìn thấy ánh mắt của Chương Đài từ ngạc nhiên đến buồn bã rồi tức giận, lại có chút bối rối muốn an ủi nàng, Minh Ý vội vàng cười và xua tay: “Ta không buồn, ngươi không cần phải để tâm.”
Chương Đài lập tức nuốt nước mắt vào, nắm lấy tay nàng nói: “Đúng vậy! Chúng ta không buồn! Nếu ngươi không có nơi nào để đi, hãy đến đây với ta, ta và Chương Liễu đã biết kiếm tiền rồi, sẽ không để ngươi lưu lạc bên ngoài.”
Trong lòng bỗng ấm áp, Minh Ý cười gật đầu, nhưng lại nói: “Ta có chỗ ở rồi, nên trước mắt không qua đây. Tuy nhiên, có vài thứ cần nhờ ngươi mua giúp.”
“Vậy thì ngươi tìm đúng người rồi.” Chương Đài ưỡn ngực lên, “Ta đã quen thuộc khu chợ này, mua gì cũng có thể lấy được giá tốt.”
Cô nương trước đây không chịu hạ mình buôn bán, giờ đây khi nhắc đến những chuyện này, mắt lại sáng lấp lánh.
So với Chương Đài trước đây, Minh Ý thích người của hiện tại hơn. Dù bụng đã lộ rõ, chân cũng hơi phù, nhưng trông có vẻ hăng hái hơn nhiều so với khi ở trong phủ.
Minh Ý đưa cho Chương Đài một tờ giấy, trên đó ghi đầy đủ các nguyên vật liệu thông thường để chế tạo thần khí, giá rẻ, số lượng lớn. Do đó, nàng cũng đưa cho Chương Đài thỏi vàng mà Xà Thiên Lân đã cho.
Chương Đài cũng không hỏi, chỉ gật đầu: “Khi ta mua xong sẽ mang đến…mang đến đâu?”
“Mang đến Tĩnh trạch¹ bên cạnh phủ Tư Đồ.” Minh Ý đưa cho Chương Đài một bản đồ, “Đi theo bản đồ này.”
¹Tĩnh trạch: Nơi ở yên tĩnh, thanh tịnh.
Dù ở phủ Tư Đồ tiết kiệm được tiền, nhưng Minh Ý lại cảm thấy không thoải mái. Trước đây, Kỷ Bá Tể đã cho nàng không ít thỏi vàng, vừa lúc bên cạnh có Tĩnh trạch đang cần bán gấp, giá cả hợp lý, Minh Ý liền mua lại. Tĩnh trạch nằm gần phủ Tư Đồ, lại có chỗ riêng để nàng đúc thần khí.
Nàng đã suy nghĩ kỹ, muốn có chỗ đứng trong xã hội thì phải dựa vào tiền bạc. Số tiền hiện có của nàng tuy nhiều nhưng rồi cũng sẽ cạn kiệt. Hơn nữa, nàng có danh tiếng “Kim Thoa Đấu Giả” do Đại Tư ban cho và còn có bản lĩnh rèn luyện thần khí do Xà Thiên Lân truyền dạy, nếu không luyện tập thì chẳng phải uổng phí sao?
“Đúng lúc ngươi đến, ta dẫn ngươi đi thăm biểu tỷ và Mẫn Nhi.” Chương Đài vén màn che ở hậu viện.
Minh Ý vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Chương Liễu đang thêu hoa.
Thiếp thất vốn quen ăn mặc lộng lẫy của Bình Vương, giờ đây khoác lên mình bộ y phục đơn giản, ngồi trước khung cưỡi thêu hoa, trên gương mặt không lộ vẻ buồn rầu mà lại toát lên vẻ ung dung tự tại.
“Ân nhân đến rồi.” Nàng ngẩng đầu cười, tay vẫn không ngừng làm việc, “Xin thứ lỗi, ta đang lỡ việc gấp phải làm.”
“Ngươi mới bận rộn.” Minh Ý ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn vào kỹ thuật thêu của nàng và vỗ tay, “Chẳng trách mà tiệm này đắt khách, tay nghề của ngươi quả thực là tinh xảo vô song.”
“Ân nhân quá khen, may mắn là ta còn có nghề này để kiếm sống.” Chương Liễu cười, nhìn thoáng qua Mẫn Nhi đang chơi đùa bên cạnh, do dự một chút rồi vẫn nói với Minh Ý: “Nhưng với khả năng hiện tại của chúng ta, cũng không biết có nuôi nổi thằng bé hay không.”
Mẫn Nhi giơ cao chiếc chong chóng, vẻ mặt vô tư vô lo, nhưng Chương Liễu lại ẩn ý trong lời nói, mang theo một chút lo lắng.
Minh Ý nghe ra, liền vẫy tay: “Mẫn Nhi, qua đây ta xem nào.”
Chương Mẫn ngoan ngoãn đứng trước mặt nàng, đôi mắt to nâu hơi ửng hồng nhìn nàng chớp chớp.
Nhìn thấy cổ tay của cậu bé quấn một vòng vải trắng, tim Minh Ý khẽ thót lại, đưa tay ra gỡ.
Vải trắng từng vòng từng vòng rơi ra, cuối cùng lộ ra, là những mạch máu màu đỏ nhạt.
Minh Ý thần sắc nghiêm túc: “Lộ ra khi nào?”
Chương Liễu thở dài: “Sáng hôm kia. Lúc đầu ta tưởng nó không có nguyên lực, vì ta và cha nó đều có kinh mạch bình thường. Ai ngờ… Nếu ở nhà khác thì đây có thể là chuyện tốt, nhưng với nó, ta không biết là phúc hay họa.”
Chương Mẫn có thân phận đặc biệt, không thích hợp để ra trước mặt người khác làm đấu thủ. So với việc liều mạng, Chương Liễu mong muốn con trai mình được bình an cả đời.
Minh Ý suy nghĩ một lúc: “Cũng tốt, nó sẽ có khả năng tự bảo vệ bản thân, biết đâu sau này còn có thể bảo vệ cho ngươi. Nhưng còn quá nhỏ, đừng cho nó tu luyện, đợi đến khoảng mười tuổi rồi đưa đến chỗ Xà Thiên Lân ở thành Triều Dương, ông ấy là một sư phụ tốt, yêu quý đồ đệ, có thể dạy Mẫn Nhi một số thứ.”
Mắt Chương Liễu sáng lên: “Vậy đến lúc đó, ân nhân có thể dẫn Mẫn Nhi đi được không?”
Sáu bảy năm sau, liệu có thể dẫn Mẫn Nhi đến thành Triều Dương hay không.
Minh Ý rũ mắt mỉm cười cay đắng.
Nàng sợ rằng mình sẽ không sống được đến lúc đó.
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Phim “Tây Xuất Ngọc Môn”, bộ truyện Kim Dung mà nhân vật A Hoà do Lư Dục Hiểu đang đọc dở là gì? (15 ký tự, viết cách, viết thường, có dấu)