Nhập Thanh Vân

Chương 93: Khẩu thị tâm phi phải gặp báo ứng




Edit: Yu Ji

Beta: Nắng ☀️

Minh Ý, nữ nhân này vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu hãnh nóng nảy của Minh Hiến, không phải là người dễ dỗ dành. Khi nàng cảm thấy cần phải ở lại Kỷ phủ, đương nhiên nàng sẽ cố gắng hết sức để ở lại, nhưng khi nàng cảm thấy không cần phải quay lại nữa, thì cũng có rất nhiều cách để trốn tránh.

Vì vậy, khi Tuân ma ma chống gậy bước vào phủ Tư Đồ, bà chỉ nhìn thấy một khoảng sân trống và Tư Đồ Lĩnh đang ăn kẹo đường.

“Ma ma vẫn chưa hồi phục, sao lại đi xa như vậy?” Y biết rõ còn cố ý hỏi.

Tuân ma ma nhìn quanh, rũ mắt nói: “Theo lệnh của đại nhân nhà ta, ta đến đón Minh Ý cô nương.”

“Ai da, thật không may, Minh tỷ tỷ vừa về quê thăm người thân mất rồi.” Y cười: “Đã đi được mấy ngày, giờ chắc cũng đã đến nơi rồi.”

Lừa ma gạt quỷ à, nói về quê nhưng Minh Ý và nhà Tư Đồ không có quan hệ huyết thống, có người thân nào mà thăm?

Tuân ma ma hơi bực bội: “Suy cho cùng thì tiểu đại nhân cũng là người ngoài, chuyện phu thê nhà người ta, ngài vẫn là không nên nhúng tay vào thì tốt hơn.”

“Phu thê gì chứ?” Tư Đồ Lĩnh nhướn mày: “Ma ma đừng nhớ nhầm, tỷ tỷ của ta là thiếp, còn là thiếp do Đại Tư cưỡng ban, lễ nghi gì cũng chưa có mà cũng gọi là phu thê được sao? Kỷ đại nhân nghe được sẽ tức giận đấy.”

Hơi hơi nghẹn lời, Tuân ma ma rũ mắt xuống: “Trong phủ của đại nhân chỉ có mình nàng lo liệu việc nhà, quản lý sổ sách, không khác gì ái thê.”

“Ma ma nói vậy nhưng bản thân ma ma có tin không?” Tư Đồ Lĩnh thở dài: “Ngày xưa đại nhân đã nhẫn tâm đuổi tỷ tỷ của ta ra ngoài, bảo tỷ ấy đừng quay về nữa, giờ đây lại sai ma ma đến đây làm gì?”

Tuân ma ma im lặng nghĩ bụng, đây quả là nghiệp do chính đại nhân tạo ra.

Lúc nãy xe thú của đại nhân quay đi quay lại ba vòng ở ngã tư đường, nói là muốn ăn bánh hành ở trên phố này.

Bà và Bất Hưu ai cũng biết món đó là Minh cô nương thích ăn, khẩu vị của đại nhân thanh đạm, từ trước đến nay không bao giờ ăn những thứ đồ nhiều dầu mỡ này, đa phần là muốn gặp Minh cô nương rồi.

Vết thương trên người hắn vẫn chưa lành hẳn, im lặng nhìn ra ngoài xe thú, có chút buồn bã. Bà nhìn cũng không đành lòng nên liền đi trước một chuyến.

Ai ngờ, lại không qua được cái ải Tư Đồ Lĩnh này.

Tuân ma ma thở dài: “Dù có sai cũng nên cho một cơ hội giải thích.”

“Lúc tỷ tỷ của ta sai, đại nhân đã cho cơ hội chưa?” Tư Đồ Lĩnh hỏi.

Tuân ma ma nhíu mày nhìn hắn: “Đại nhân và Minh cô nương không hề có quan hệ huyết thống, sao lại ngăn cản như vậy?”

“Cũng không phải do ta ngăn cản, Minh cô nương thực sự không ở phủ ta nữa.” Y nghiêng người tránh đường: “Ma ma cứ việc đi tìm.”

Cả phủ Tư Đồ Lĩnh rộng lớn, một bà lão què chân có thể tìm được gì?

Tuân ma ma lạnh mặt sai nha hoàn đằng sau đi gọi Bất Hưu đến.

Tuy nhiên, Bất Hưu mang theo người tìm kiếm khắp nơi cả trong lẫn ngoài, cũng không tìm thấy Minh Ý. Hai người nhìn nhau, đều hiểu rõ.

E rằng phải đích thân đại nhân đến mới được.

Nhưng chính Kỷ Bá Tể đã nói vậy rồi, bây giờ nếu hắn đến thì chẳng phải tự vả vào mặt mình sao? Đại nhân luôn kiêu ngạo, e rằng sẽ không hạ mình.

Đúng như vậy, khi nghe báo cáo tình hình, Kỷ Bá Tể dựa vào thành xe cười lạnh lùng: “Ai bảo các ngươi tự ý quyết định thay ta? Ta có nói sẽ đón nàng về sao?”

“Chính là đại nhân vừa rồi…”

“Ta vừa rồi chỉ đang nghĩ đến việc phủ cũ phải sửa sang bao lâu mới xong, có liên quan gì đến nàng?”

À, như vậy thì tốt rồi.

Bất Hưu và Tuân ma ma đều im lặng, thầm nghĩ đại nhân nói gì thì là như vậy, đại nhân bảo không nhớ thì là không nhớ, bọn họ không quan tâm nữa.

Vì vậy, xe thú tiếp tục đi vòng quanh ba vòng trên các con phố gần phủ Tư Đồ nhưng bọn họ cũng không nói gì thêm.

Kỷ Bá Tể cả người lạnh lẽo bước vào trang viên mới, nhìn trái nhìn phải đều không hài lòng: “Chẳng lẽ không có chỗ nào khác trong thành để ở?”

Tư kiến¹ đại thần rịn rịn mồ hôi đi bên cạnh hắn: “Kỷ Đại nhân, đây là phủ đệ còn trống tốt nhất trong thành, trước đây là nơi ở của thân vương, phía sau còn có chuồng thú nữa.”

¹Tư kiến: Chức quan phụ trách xây dựng.

“Ta không quan tâm gì đến chuồng thú, phủ đệ này cách nội viện quá xa, nếu phải tấu trình, xe thú của ta sẽ phải chạy mất nửa giờ.”

Tư kiến suy nghĩ một lúc: “Vậy thì phủ đệ ở cuối phố Trường Vinh? Tuy hơi nhỏ…”

“Quá ồn ào, đường sá tắc nghẽn, xe khó di chuyển.”

“Vậy thì chỉ còn lại vài căn nhà nhỏ trên phố Nhị Cửu, cũng không phù hợp với thân phận của ngài.”

Kỷ Bá Tể mất kiên nhẫn: “Trên phố Vĩnh Ninh không có phủ nào đẹp sao?”

Quan Tư kiến tỏ ra ngạc nhiên. Phố Vĩnh Ninh vốn không được coi là vị trí đẹp gì, mặc dù có Tư Đồ Lĩnh ở đó, nhưng dù sao y cũng chỉ là kẻ hậu bối, dù về diện tích hay sự lộng lẫy thì phủ đệ ở đó đều không thể sánh bằng phủ đệ trước mặt.

“Là một bề tôi, không nên chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ cho bản thân, mà còn phải cân nhắc đến việc gần nội viện hay không, có thể kịp thời giúp đỡ Đại Tư phân ưu hay không.” Kỷ Bá Tể thấm thía nói: “Ta còn trẻ, không cần đến một phủ đệ lộng lẫy như vậy, hơn nữa chỉ là tạm trú, ta thấy những phủ đệ trên phố Vĩnh Ninh kia rất tốt.”

Tư kiến chợt hiểu ra, lộ vẻ mặt khâm phục nhìn hắn: “Là hạ quan sơ suất, đại nhân một lòng vì thành Mộ Tinh, thực sự là tấm gương cho chúng ta!”

Kỷ Bá Tể xua tay: “Thay đổi địa điểm xem đi.”

Tư kiến vội vàng dẫn đường.

Phố Vĩnh Ninh không ồn ào, nhưng cũng không hẻo lánh, bên đường còn có quầy hàng bán bánh quẩy hành, mang đậm hơi thở nhân gian.

Kỷ Bá Tể nhìn xa xa thấy ngạch cửa của một phủ đệ, liền nói: “Cái đó không tệ.”

Tư kiến liếc mắt nhìn một cái, lập tức chắp tay: “Hạ quan sẽ sai người sửa sang lại một chút, vài ngày nữa là có thể dọn vào.”

“Được.” Kỷ Bá Tể gật đầu.

Tiễn Tư kiến đi, Kỷ Bá Tể vừa quay người lại đã đối diện với hai gương mặt không chút biểu cảm của Tuân ma ma và Bất Hưu.

“Sao vậy?” Hắn vô thức dời mắt đi chỗ khác: “Phủ này không tốt sao?”

“Đương nhiên là không tốt.” Tuân ma ma cau mày nói: “Nó nằm ngay đối diện phủ Tư Đồ, sau này không tránh khỏi sẽ gặp phải Minh cô nương, nhìn thấy sẽ đau lòng.”

“Đúng vậy, đại nhân không muốn gặp Minh cô nương, sao lại chọn nơi này.” Bất Hưu cũng nhếch mép.

Kỷ Bá Tể quay đầu lại: “Ta đi lại đều ở trên xe thú, có thể nhìn thấy gì, các ngươi lo lắng quá rồi.”

“Như vậy, tiểu nhân đã biết.” Bất Hưu lập tức nói với người hầu phía sau: “Dặn dò xuống, sau này đại nhân ra vào đều từ cửa bên lên xe, phía trước xe hãy tìm vài người hiểu chuyện dọn dẹp đường đi, đừng để những kẻ không liên quan xuất hiện!”

“Lĩnh mệnh!”

Kỷ Bá Tể im lặng một hồi, rồi chống trán cười nói: “Hai người các ngươi theo ta nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã gan dạ lên rồi nhỉ.”

Bất Hưu cúi đầu cung kính: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của đại nhân, hết lòng hết sức vì đại nhân.”

Tuân ma ma cũng cúi đầu: “Lão thân ngu muội, chỉ biết đại nhân nói gì thì làm nấy, nếu có chỗ nào khiến đại nhân không hài lòng, xin đại nhân hãy nói thẳng.”

Trong lòng nghẹn một cục, Kỷ Bá Tể phất tay, xoay người bước lên xe thú.

Không hiểu sao cỗ xe có vẻ nặng nề hơn bình thường, bánh xe lăn qua lăn lại mãi mới quay được. Lúc này, Tư Đồ Lĩnh cũng dẫn theo Minh Ý cũng ra ngoài để lên xe.

“Chậc.” Kỷ Bá Tể nhìn về phía Tuần ma ma, chỉ chỉ: “Tư Đồ Lĩnh lừa ngươi đấy.”

“À.” Tuân ma ma không nhìn Tư Đồ Lĩnh, chỉ kéo rèm che phía bên Kỷ Bá Tể xuống: “Tiểu đại nhân không có lỗi gì, còn giúp lão thân tránh được hình phạt, là một người tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.