Nhập Thanh Vân

Chương 96: Hộ viện¹




Edit: Yu Ji

Beta: Nắng ☀️

¹ Một chức vụ ngày xưa, người bảo vệ trạch viện.

“Có lẽ ai đó muốn hù dọa ngươi thôi.” Cố lắng nghe nhưng không nghe thấy gì, Minh Ý vỗ vai Tu Vân: “Thả lỏng chút, dù sao đây cũng là thành chính, họ đâu dám…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng nguyên lực va chạm dữ dội, tiếp theo là một tiếng nổ lớn và màn sương mù u tối bao trùm.

Tu Vân hoảng sợ lập tức nấp sau lưng Minh Ý: “Chạy thôi! Chạy thôi!”

Minh Ý cũng giật mình, nhưng nàng cảm thấy có gì đó không ổn.

Nếu có người tấn công tới đây, nguyên lực sẽ đánh vào cửa, chứ không phải chỉ là tiếng nguyên lực va chạm nhau.

Tiếng động giống như có người đang đánh nhau ngay trước cửa mới đúng.

Tò mò, Minh Ý tiến đến và hé mở một khe nhỏ.

Trên con đường đá xanh rộng rãi bên ngoài, sương mù tím bao phủ, La Kiêu Dương đang đang chiến đấu hăng say với một vài đấu sĩ mà nàng không quen biết.

Minh Ý: …?

Nói là đến khiêu chiến với nàng mà?

Tu Vân cũng ngạc nhiên: “Ể, mấy người này không phải là người Từ gia sao? Từ Thiên Ky vì ngươi mà bị Tư Hậu trách phạt, Từ gia cũng bị liên lụy. Hôm nay bọn họ đến nhất định là muốn dạy dỗ ngươi, sao lại thành đánh nhau với La Kiều Dương rồi?”

Bên cạnh đó còn có một vài đấu sĩ khác đang hóng chuyện.

“Minh cô nương.” Sở Hà tiến lên chắp tay, ngượng ngùng nói: “Hôm nay chúng ta thi đấu ở Nguyên Sĩ Viện, sư trưởng nói chúng ta thiếu kinh nghiệm, nên đến quý địa này tìm kiếm đối thủ, mong cô nương thông cảm.”

“…” Thật là giỏi, còn biết chỗ này của nàng sẽ có nhiều đối thủ.

Thấy trên mặt họ đều còn mang vết thương, Minh Ý hàn huyên một câu: “Mọi người vì thành tận trung cũng không dễ dàng, đến giúp đỡ ta, ta đương nhiên là vui mừng.”

Sờ sờ vết bầm tím ở khóe miệng, Sở Hà có chút xấu hổ, Phàn Diệu bên cạnh càng trực tiếp lên tiếng: “Đây tính là tận trung gì chứ, ta còn nghi ngờ Kỷ Bá Tể là cố ý, chỗ nào không đánh mà cứ đánh vào mặt.”

Đã nhiều ngày không nghe thấy cái tên này, Minh Ý khựng lại một chút, không hỏi thêm.

Bên kia La Kiêu Dương nhanh chóng giải quyết vài đấu thủ, lẩm bẩm chửi rủa đi tới: “Kỷ Bá Tể cũng tệ thật, ra tay nặng như vậy, ngày thường ta đối phó với mấy người này đâu cần lâu như vậy.”

Nhìn thấy nàng, hắn ta có chút ngạc nhiên: “Sao Minh cô nương lại ở đây?”

Minh Ý cười cười: “Bên ngoài đồn thổi chuyện ta bị Kỷ đại nhân vứt bỏ, mọi người không nghe à?”

“Có nghe, nhưng không tin.” La Kiêu Dương gãi đầu: “Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hắn đã dứt tình dứt nghĩa với cô nương, vậy sao lại cố tình ép buộc mấy người chúng ta đến đây.”

“Có gì lạ đâu, hắn cũng biết chỗ ta có nhiều đối thủ, có thể cho mọi người luyện tập.” Minh Ý cười nói: “Ta đi lấy cho mọi người vài chiếc ghế ngồi.”

“Cám ơn.”

Ba người ngơ ngác ngồi trước cửa viện của Minh Ý, gặp đấu giả đến cửa thì trước tiên đưa ra khiêu chiến thư.

Minh Ý cười quay người, dắt theo Tu Vân cũng đang ngơ ngác, trở về tiếp tục đúc thần khí.

Tu Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn ra cửa: “Mấy đấu giả thượng đẳng này… lại đến làm hộ vệ cho ngươi?”

“Mỗi người đều vì thứ mình cần thôi, đừng nói như thể ta có chỗ dựa lớn lắm.” Nàng khẽ cười, lấy một khối sắt mềm, đổ vào khuôn đã chuẩn bị sẵn.

Tu Vân dần bị hành động của nàng thu hút: “Đây là gì?”

“Thần khí bình thường, dành cho những người tu luyện nguyên lực cấp thấp để thoát thân, gọi là Nhất Thụ Phương Hoa.” Minh Ý vừa làm vừa nói: “Chỉ cần truyền một lượng nguyên lực nhỏ là nó có thể tạo ra rào chắn gai độc to bằng tán cây, chặn đường quân truy đuổi.”

Tu Vân kinh ngạc trợn tròn mắt: “Ngươi… ngươi… ngươi biết đúc thần khí?”

“Biết chứ.” Đổ đầy khuôn đúc cho một số bộ phận, Minh Ý tính toán, làm xong mẻ này có thể bán kiếm được tiền mua chút đồ ăn.

Nàng quay lại, giật mình trước vẻ mặt kinh ngạc của Tu Vân, lập tức bật cười: “Sao ngươi lại có biểu cảm như thế?”

“Thần khí á!” Tu Vân rưng rưng nước mắt: “Thần Khí Đường ở thành Mộ Tinh của chúng ta đã sa sút nhiều năm rồi, ngươi xem, mỗi năm đấu giả có thể tạo ra ba bốn món thần khí thượng hạng, nhưng chú khí sư thì không có lấy một người. Một món thần khí cấp thấp như vậy ở thành Mộ Tinh có thể bán được một nghìn bối tệ đấy.”

Minh Ý bị sặc nước bọt của chính mình: “Nhiều, nhiều thế á?”

“Một nghìn bối tệ, có giá mà không có hàng để bán, rất nhiều người tranh nhau mua.”

“…”

Món đồ này ở thành Triều Dương không có giá trị gì, nhiều nhất chỉ năm mươi bối tệ, chỉ là dễ làm và có thể làm nhiều cái cùng lúc nên Minh Ý mới chọn nó, chỉ định đổi lấy vài bữa ăn ngon thôi.

Hóa ra, thành Mộ Tinh thiếu chú khí sư đến vậy sao?

Cúi nhìn khuôn mẫu của mình, Minh Ý bỗng dâng trào khí thế.

Thành Mộ Tinh thiếu chú khí sư, nên nguyên liệu rẻ, nhưng thành phẩm lại quý giá, có thể nói là siêu lợi nhuận.

Vậy thì, sao nàng lại lo lắng không kiếm được tiền chứ!

Nhận ra sự phấn khích đột ngột của nàng, Tu Vân cũng tỉnh ra, háo hức hỏi: “Có thể dạy ta cách làm không?”

“Ngươi là tiểu thư khuê cát, học cái này làm gì?” Minh Ý khó hiểu: “Thiếu tiền sao?”

“Thiếu.” Tu Vân cúi đầu: “Ta muốn đến thành Phi Hoa nhưng người trong nhà không cho, nếu thực sự muốn đi thì ta phải cắt đứt quan hệ với bọn họ, tự mình kiếm tiền mua xe thú.”

Xe thú có thể đi lại ở Thanh Vân Giới rất đắt, tiền riêng của nàng không đủ mua.

Minh Ý khựng lại, nhướng mày: “Ngươi đến thành Phi Hoa làm gì?”

“Tìm người…” Tu Vân nói lấp lửng, trên mặt còn hiện lên một mảng đỏ bừng.

Minh Ý hiểu rõ, hào phóng nói: “Dạy cho ngươi không phải không thể, nhưng ngươi phải đến giúp ta, hơn nữa, kỹ thuật này không truyền cho người ngoài. Khi ở bên ta, ngươi không thể qua lại với Từ Thiên Ky nữa.”

“Ta vốn cũng không qua lại với nàng ta nhiều, mỗi lần đều là ta đi tìm nàng ta, nàng ta không thích tiếp đón ta, chỉ có mấy ngày mở cửa Nguyên Sĩ Viện mới có chỗ sai bảo ta.” Tu Vân ủ dột nói: “Trước đây cũng chẳng sao, nhưng giờ ta có nơi muốn đến rồi, không muốn sống lêu lổng với nàng ta nữa.”

Kết cục tốt đẹp nhất cho một cô nương Hoa Phượng Vĩ là được gả cho một đấu giả, nhưng điều mà họ không nói đến là, phần lớn các cô nương Hoa Phượng Vĩ không chỉ khồn thể gả được cho đấu giả, mà sau đó còn phải vội vàng gả cho thường dân.

Không phải là thường dân không tốt, nhưng hầu hết thường dân đều cho rằng các cô nương Hoa Phượng Vĩ không sạch sẽ, không xứng đáng với bọn họ. Vậy nên cho dù tiêu xài hoang phí hồi môn của nữ tử, bọn jọ cũng sẽ không đối xử tốt với nàng ta.

Tu Vân không muốn sống cả đời như vậy.

Minh Ý véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã của nàng: “Ngươi xinh đẹp, ta thích ngươi, vậy sau này ngươi hãy theo ta đi chơi nhé.”

Tu Vân sáng mắt lên: “Thật ư?”

“Thật chứ.”

Vui mừng hét lên, Tu Vân lập tức chạy ra ngoài cửa.

Một canh giờ sau, nàng ôm tay nải nhỏ và chăn đệm trở lại, nhanh chóng dọn dẹp phòng khách bên cạnh phòng Minh Ý.

Có thêm người trong sân cũng thêm náo nhiệt, Minh Ý thấy khá ổn, không đến nỗi cô đơn.

Kỷ Bá Tể cũng nghĩ như vậy, nên trong sân nhà hắn có thêm hơn chục người, chim én líu lo ríu rít, rất náo nhiệt. Thậm chí khi trời tối, bọn họ xếp hàng hai bên đầu ngõ, người người cầm đèn lồng đón hắn về phủ.

Tuy nhiên, đi giữa đám đông đèn đuốc sáng rỡ, hắn vẫn cảm thấy bực bội.

Không biết sự bực bội này từ đâu mà có, đánh các đấu giả khác một trận không hết, có nhiều người trong nhà vậy mà không hết, ăn tối cả một bàn sơn hào hải vị, mà vẫn không hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.