Nhập Thanh Vân

Chương 97: Chú khí sư¹




Edit: Yu Ji

Beta: Nắng ☀️

¹Người đúc vũ khí, ở đây cụ thể chỉ người đúc thần khí, những người như Xà Thiên Lân.

Hắn quay đầu nhìn về phía khu tiểu viện của Minh Ý.

Một khoảng sân rất đơn sơ, chỉ có một đình viện, hai phòng khách và một phòng chính, thậm chí không có núi giả và hồ nước, nhưng bên trong đèn đuốc sáng trưng, thấp thoáng có tiếng cười của nữ nhi.

Hắn đứng tại chỗ chờ một lúc lâu, cũng không thấy cửa mở.

Bất Hưu liếc nhìn, ân cần nói: “Cái sân này thông với phủ Tư Đồ, tiểu nhân đã thay đại nhân thông báo rồi, bình thường đại nhân ra vào thì bọn họ sẽ không đi qua cánh cửa bên này.”

“Ngươi hiểu ta thật.” Kỷ Bá Tể nheo mắt.

“Đại nhân quá khen, tiểu nhân cũng chỉ làm theo lời đại nhân dặn mà thôi.”

Trong lòng tức giận, Kỷ Bá Tể trừng mắt nhìn hắn: “Xong chưa?”

Bất Hưu vội vàng cúi đầu: “Vì sao đại nhân lại nổi giận?”

“Vì sao ta nổi giận trong lòng ngươi không rõ à, ta muốn gì trong lòng ngươi cũng biết, sao cái gì cũng phải trái ngược với ý ta?”

Bất Hưu lùi lại nửa bước quỳ xuống, nhẹ giọng nói: “Chưa bao giờ tiểu nhân trái ngược với đại nhân, mà là đại nhân trái ngược với chính mình.”

Sớm nói đã hiểu lầm người ta nên hối hận rồi, muốn đưa người ta về thì chẳng phải là không có chuyện gì sao? Cứ phải lén lút che giấu, không lẽ còn mong đợi Minh cô nương về xin lỗi hả.

Đối với đại nhân, Minh cô nương là mối đe dọa, nhưng đối với Minh cô nương, đại nhân không phải cũng là mối đe dọa à.

Hai người vốn đã khó có thể ở bên nhau, nhưng hắn lại cố tình ra tay đẩy người càng xa.

Nếu là nữ nhân khác, Bất Hưu đã không nói hai lời mà thuận theo hắn. Nhưng Minh cô nương đã cứu hắn và Tuân ma ma, đối với đại nhân cũng hết lòng hết dạ, vậy cớ gì phải đùa cợt người ta như vậy.

Kỷ Bá Tể mặt mày đanh lại, hất tay áo đi vào phủ.

Các cô nương xung quanh đều hoảng sợ vì hành động của hắn, vội vàng đuổi theo khuyên nhủ.

Tiếng nói ríu rít của oanh oanh yến yến vọng qua bức tường, lọt vào tai Tu Vân.

Tu Vân vừa gắp thức ăn cho Minh Ý vừa lẩm bẩm: “Uổng công trước kia ta còn cho rằng Kỷ đại nhân là một người tốt, không ngờ lại phong lưu đến vậy, thật không thể tin cậy được.”

Minh Ý ăn món ăn do Tu Vân làm, vẫy tay không thèm quan tâm: “Hắn có bản lĩnh, đương nhiên phải phong lưu. Ngươi nhìn những linh thú hung mãnh ngoài kia kìa, con nào cũng có thể có nhiều bạn đời.”

Tu Vân chớp mắt: “Ngươi đang mắng Kỷ đại nhân là cầm thú à?”

Ho một tiếng, Minh Ý khẽ búng trán Tu Vân: “Lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc không cần lại nhanh nhạy.”

Cười khúc khích, Tu Vân tiếp tục gắp thức ăn cho Minh Ý: “Nồi chảo ở đây ta dùng không quen tay lắm nên món ăn không được ngon như bình thường, nhưng mà rau củ trong vườn đều rất tươi, xào lên cũng khá ngon. Ngày mai ngươi còn phải đúc thần khí, ăn nhiều một chút.”

Bát cơm chất đầy như một ngọn núi nhỏ, Minh Ý có chút ngẩn ngơ.

Nàng dường như chưa bao giờ ăn cơm như thế này.

Trước đây ở kinh thành Triều Dương, thức ăn đều được nội thị nếm thử cẩn thận rồi mới bày ra trước mặt nàng, và có quy định về lượng thức ăn. Sau đó, ở nội viện thành Mộ Tinh, các vũ cơ để giữ gìn vóc dáng thon thả, mỗi người chỉ ăn hai miếng rồi tản ra tiếp tục luyện tập. Đến Kỷ phủ, Kỷ Bá Tể không quản nàng ăn gì, nhưng cũng hiếm khi gắp thức ăn cho nàng.

Tu Vân tuổi không lớn, trông cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng dáng vẻ vừa gắp thức ăn vừa lải nhải bảo nàng ăn nhiều hơn lại khiến Minh Ý cảm thấy có chút… cảm giác khó tả.

Cụp mắt vùi đầu quét sạch thức ăn vào miệng, Minh Ý dọn dẹp bát đũa: “Ngươi đi nghỉ trước đi.”

Tu Vân nhìn trái nhìn phải, nuốt nước bọt: “Phòng khách hơi tối, hôm nay ta có thể ngủ cùng ngươi được không?”

“Có thể, nhưng ngày mai ta dậy sớm, có lẽ sẽ đánh thức ngươi.”

“Không sao, không sao, ta ngủ rất say, sấm sét cũng không đánh thức được ta.” Tu Vân reo hò một tiếng, liền chạy đi lấy chiếc gối nhỏ của mình ôm lại, đặt bên cạnh gối của Minh Ý.

Minh Ý sử dụng chiếc gối đá thô ráp phổ biến của các đấu giả. Chiếc gối đá trông vô cùng cứng, nhìn vào đã thấy nằm lên là đau chết luôn. Tu Vân nhăn nhăn chóp mũi nhìn nó một lúc, mắt sáng lên, lập tức lấy dải lụa buộc tóc của mình ra, quấn quanh chiếc gối đá nhiều vòng, sau đó buộc một chiếc nơ hình con bướm bên cạnh.

Khi Minh Ý dọn dẹp xong và lên giường ngủ, nàng nhìn thấy một chiếc gối đá màu hồng được bó lại một cách kỳ lạ.

“Đồ ngốc, đây là thứ để các đấu giả tu luyện, quấn như thế này thì nguyên lực sẽ không truyền được vào đá đâu.” Minh Ý vừa khóc vừa cười.

Tu Vân bĩu môi: “Nguyên lực của ngươi ít ỏi, tội gì tu tập cả trong giấc ngủ, phí cả một đêm. Cứ ngủ như vậy cho ngon giấc.”

Hơi cạn lời, Minh Ý đành ngoan ngoãn nằm xuống chiếc gối đá buộc nơ màu hồng.

“Sáng nay lúc ta rời khỏi phủ, bọn họ mắng ta rất dữ, gọi ta là đồ bỏ đi, nói rằng vì ta không mang về được một đấu giả nào nên một bối tệ cũng không cho ta lấy đi.” Tu Vân nhắm mắt lẩm bẩm: “Nhưng ta chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, ta sẽ đến thành Phi Hoa để tìm hắn.”

Minh Ý dựng lỗ tai lên: “Tìm ai?”

“Tìm hắn…” Tu Vân lẩm bẩm, chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết nên khóc hay nên cười, Minh Ý chặn góc chăn cho nàng.

Khắp Thanh Vân Giới, có mấy nữ nhân dám bỏ nhà đi tìm kiếm con đường sống cho riêng mình? Trong mắt mọi người, hành động này chẳng khác gì tự sát.

Tuy nhiên, nàng sẽ không để Tu Vân thua thiệt.

Ở Thanh Vân Giới, thần khí là vật cấm giao dịch giữa các thành trì, trước đây ở thành Triều Dương, thần khí rất dễ kiếm được vì ở đây nuôi rất nhiều chú khí sư, khiến Minh Ý cảm thấy đúc thần khí bình thường chỉ đủ sống qua ngày.

Nhưng không ngờ rằng, chú khí sư ở thành Mộ Tinh hiếm đến mức chỉ có một người ở nội viện, không cần nói đến thần khí thượng đẳng, ngay cả thần khí bình thường cũng có giá rất cao.

Vì vậy, khi loạt Nhất Thụ Phương Hoa đầu tiên được bày ra, cả con phố đã bị thu hút.

Mọi người vây quanh, chỉ trỏ và bàn tán, cho rằng đây là thần khí, nhưng khi nhìn thấy hai chàng trai trẻ bày ra, họ lại không dám chắc.

Minh Ý và Tu Vân đều cải trang thành nam nhi, Tu Vân có chút sợ hãi nhưng Minh Ý lại rất tự nhiên, thậm chí giọng nói cũng tự nhiên trở nên trầm hơn: “Mời mọi người xem hàng.”

Rót nguyên lực màu vàng đất vào thần khí Nhất Thụ Phương Hoa bay về phía sau, khi tiếp đất liền nổ tung thành một mạng lưới kim châm độc, trăm ngàn kim châm lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sáng, vô cùng đồ sộ.

Thứ này không hẳn là hiếm có, nhưng đối với dân thường, đó là bảo vật mà họ chưa từng thấy. Xung quanh vang lên những tiếng khen ngợi, nhìn thấy quầy hàng chỉ có vài chục chiếc, ngay lập tức một thương nhân giàu có rút ra một túi bối tệ: “Ta muốn một cái.”

Chiếc túi rất nặng, ước tính khoảng một nghìn bối tệ, Tu Vân lập tức nhận tiền và đưa cho hắn một chiếc.

Thấy vậy, những người khác cũng lần lượt móc tiền ra, nhưng cũng có những người không dám vội vàng, chỉ đứng bên cạnh bàn tán với mọi người.

“Có thật không? Chưa nghe nói thành Mộ Tinh có chú khí sư đến.”

“Chú khí sư của chúng ta không phải đang bận rộn rèn thần khí cho cấm vệ quân ở nội viện sao.”

“Nhưng mà cũng có vẻ giống thật đấy.”

Minh Ý vừa thu tiền vừa nói: “Ngày mai sẽ có một lô Hỏa Thụ Ngân Hoa ra mắt, nếu quý vị còn muốn mua thì có thể đến xem.”

Nghe vậy, những người hiểu biết về thần khí cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt, một tên nô bộc ăn mặc sang trọng chen lấn qua đám đông, nhìn Minh Ý hai lần rồi nói: “Công tử nhà ta cần thần khí đặc biệt, không biết ngươi có thể đúc không? Giá cả có thể thương lượng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.