Edit: Yu Ji
Beta: Nắng ☀️
—
Tu Vân vô cùng bực bội, thúc giục tiểu nhị đang dọn đồ ăn: “Vịt nướng của chúng ta đâu?”
Tiểu Nhị vẻ mặt đầy áy náy: “Bên kia có khách quý, phải ưu tiên phục vụ bàn đó trước, hai vị mời chờ một chút, hôm nay bàn này sẽ miễn phí cho quý khách.”
Tu Vân theo hướng tay hắn ta chỉ nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Từ Thiên Ky dựa vào vai Lương Tu Viễn, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào nàng và Minh Ý.
Hoảng hốt, Tu Vân kéo tay áo Minh Ý: “Thế này làm sao mà nuốt nổi, đổi quán khác đi!”
Minh Ý lại tỏ ra bình thản: “Một bàn thức ăn ở Hoa Biệt Chi tốn cả vài trăm bối tệ, đã miễn phí tiền thì sao có thể không ăn, ngươi đi xem thực đơn, gọi thêm vài món nữa.”
Tu Vân: “…” Ngẫm lại thấy có lý ghê.
Trước đây nàng rất sợ Từ Thiên Ky, vì làm gì cũng bị quở trách bị ghét bỏ, nhưng lúc này, nàng bỗng nhớ ra Minh Ý nói thu nhập từ việc đúc thần khí chia cho nàng hai phần, nàng đã kiếm ra tiền rồi, còn sợ gì nữa?
Ưỡn ngực, Tu Vân hùng dũng dõng dạc dặn dò tiểu nhị: “Mang thêm cho chúng ta một cái móng giò luộc, một cái lạp xưởng treo, và một nồi Kim Ngọc Lương Duyên.”
“Vâng, quý khách vui lòng chờ một chút.” Tiểu nhị cúi người xuống và đi.
Từ Thiên Ky khinh khỉnh cười một tiếng, nhấp rượu và nói với Lương Tu Viễn: “Trong này mùi nghèo kiết xác thật hôi hám.”
Lương Tu Viễn cũng không thích đại sảnh, nhưng quay đầu nhìn Kỷ Bá Tể, thấy hắn ung dung tự tại, thậm chí món vịt nướng mà ngày thường không thích cũng ăn thêm hai miếng, rõ ràng là không muốn đổi chỗ.
Suy nghĩ một lúc, Lương Tu Viễn vẫn nói với Từ Thiên Ky: “Nhịn đi.”
Từ Thiên Ky mặt mày khó coi, ngửa đầu uống cạn rượu, không nói gì thêm.
Đi theo Lương Tu Viễn thật đúng là thiệt thòi, người này chỉ được cái đối tốt với nàng ta, còn lại thì nguyên lực không đủ, không những không thể chống lưng cho mà còn khiến nàng ta tức giận.
Khác với Kỷ Bá Tể, người được hắn bảo vệ giờ đây có thể ngang ngược ở thành Mộ Tinh.
Nàng ta không hiểu nổi, tại sao Kỷ Bá Tể thà để người ta tùy ý tìm mười mấy nữ tử vào phủ mà lại không muốn mình, dù sao nàng ta cũng xuất thân từ danh môn, nói không chừng sau này có thể giúp được hắn?
Bây giờ tình cảnh này, nàng ta không còn mong muốn có danh phận gì nữa, nhưng chỉ cần có thể vào Kỷ phủ…
Nàng ta không thể nhịn được mà ngước mắt nhìn sang bên cạnh.
Kỷ Bá Tể nhấp một ngụm rượu, ánh mắt không hề liếc nhìn nàng lấy một chút, ngược lại lại liếc sang bàn đối diện.
Tâm trạng bực bội, Từ Thiên Ky nâng chén rượu lên kính hắn: “Nghe nói Nguyên Sĩ Viện đang thiếu người, không biết có chỗ nào ta có thể giúp được không ạ?”
Kỷ Bá Tể hoàn hồn, không thể hiểu được mà nhìn nàng ta một cái.
Nguyên Sĩ Viện thiếu người, nàng có thể giúp được gì? Nói chuyện không biết ngại.
Lương Tu Viễn cũng có chút xấu hổ, kéo tay áo nàng ta, nhưng Từ Thiên Ky lại tiếp tục nói: “Đại nhân là bằng hữu của Tu Viễn, cũng là bằng hữu của ta, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Hiện giờ Nguyên Sĩ Viện đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỉ còn thiếu vài người là có thể bắt đầu huấn luyện, may mắn thay ta quen biết một số người, có chút tài năng, nếu đại nhân cần, cứ việc nói ra.”
“Nguyên Sĩ Viện thiếu chú khí sư, đây không phải là chuyện chỉ cần có hai phần tài năng là có thể làm được.” Ngôn Tiếu cười nhẹ, cho nàng ta một bậc thang để xuống: “Hôm nay là ngày bằng hữu tụ tập, thôi không nói chuyện phiền não này đi.”
Từ Thiên Ky đã dự liệu trước nói tiếp: “Ta cũng quen biết chú khí sư, chính là đệ tử của ông lão trong nội viện, chỉ là người đó không thích giao tiếp, thường ở ẩn trong núi rừng sâu thẳm, ta biết chỗ ở của hắn.”
Nàng ta đầy lòng mong đợi chờ Kỷ Bá Tể lên tiếng, tuy nhiên, người trước mặt này thất thần, rõ ràng là không nghe vào.
“Uống rượu đi.” Hắn vẫy tay cười nói.
Ngôn Tiếu gật đầu nâng ly, Thư Trọng Lâm cũng theo uống một ngụm.
Từ Thiên Ky có chút xấu hổ, ngón tay khẽ vuốt ve vạt áo. Lương Tu Viễn bên cạnh khó chịu nói: “Ngươi là nữ tử, bớt xen vào những chuyện lớn này, hãy để họ tự giải quyết.”
“Ta…”
“Uống rượu đi.”
Bình thường trong những bữa tiệc, Kỷ Bá Tể sẽ không say, nếu say cũng thường là giả vờ. Nhưng hôm nay không hiểu sao, hắn liên tục uống hết ly này đến ly khác, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Uống cạn chén rượu cuối cùng trong bình, hắn đột ngột đứng dậy, đi về phía đối diện.
Ngôn Tiếu giật mình, vội vàng đuổi theo hắn, sợ hắn va phải bàn người khác.
Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể chỉ nhìn Minh Ý, mím môi một hồi rồi thở dài: “Phủ đệ mới của ta ở ngay đối diện phủ Tư Đồ.”
Minh Ý ngơ ngác nhìn hắn: “Đại nhân đây là muốn ta quay về sao?”
“Không…” Thở ra một chữ mơ hồ, hắn quay mặt đi: “Thân nữ nhi ở ngoài sống không tốt, nếu ngươi quay lại, ta sẽ để cửa mở cho ngươi.”
Cười nhẹ một tiếng, nàng chắp tay ôm quyền trước hắn, “Không cần đại nhân lo lắng, ta sống khá tốt.”
“Ngươi là thiếp thất do Đại Tư nâng đỡ.” Hắn rũ mắt: “Lỡ Đại Tư biết được trách tội xuống dưới…”
“Thì cũng có ngài ở phía trước gánh vác.” Minh Ý tiếp lời, mỉm cười: “Giờ đây ngài địa vị cao trọng, Đại Tư sẽ không vì một nữ nhân tầm thường như ta mà làm khó ngài đâu, ngài cứ yên tâm.”
“…” Hắn im lặng, cơ thể hơi cứng nhắc.
Minh Ý không nhìn hắn nữa, chỉ nói: “Đại nhân đi thong thả.”
Hắn đã từng thấy hàng ngàn hàng vạn kiểu nữ nhân khi giận dỗi, vì vậy Kỷ Bá Tể nhìn ra được, Minh Ý không phải đang giận dỗi, mà là thực sự không muốn dây dưa với hắn nữa.
Tại sao? Trước đây, trong mắt nàng rõ ràng là tình yêu, nhưng bây giờ lại không muốn nhìn hắn.
Là thật sự đã chết tâm, hay là… từ trước đến nay chưa từng để hắn vào trong lòng?
“Minh cô nương, qua đây uống một chén đi,” Ngôn Tiếu thấy không ổn, vội vàng hòa giải: “Đã quen biết nhau một hồi, Tu Viễn cưới được người đẹp, chúc mừng hắn một tiếng cũng tốt.”
Bên kia Từ Thiên Ky nghe thấy lời này, nhàn nhạt nói: “Không cần, ta không có gì để nói với nàng.”
Nàng ta vừa nói xong, vừa liếc nhìn Tu Vân một cái đầy khinh bỉ, lẩm bẩm: “Hồ bằng cẩu hữu¹, cùng một giuộc!”
¹Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.
Nếu nàng ta không nói câu này, có lẽ Minh Ý đã không đi, nhưng vừa mở lời, Minh Ý liền cầm chén trà đi đến, cười khach khách nói: “Từ tỷ tỷ đã là người quen biết đã lâu, trước đây ở bên cạnh Kỷ đại nhân, chúng ta giao tình không tồi, nay tỷ theo Lương đại nhân, chúng ta cũng nên uống một chén, chúc mừng tỷ tỷ tiền đồ tươi sáng.”
Lời nói này khiến sắc mặt Lương Tu Viễn trở nên khó coi, Từ Thiên Ky lập tức nổi giận: “Ngươi có ý gì?”
Minh Ý nháy mắt: “Ta nói sai rồi hả?”
Sai hay không thì không nói, trước đây nịnh bợ Kỷ Bá Tể là nàng ta, nay chủ động tìm đến Lương Tu Viễn cũng là nàng ta. Nhưng nói trắng ra như vậy thì có vẻ hơi khó coi. Lương Tu Viễn mặt đanh đanh nói: “Thật đúng là oai phong lẫm liệt của kẻ đấu đá tranh giành, trước đây trên đài không có cơ hội lĩnh giáo, hôm nay lại là một cơ hội tốt, chi bằng mời Minh cô nương chỉ giáo một lần.”
Thư Trọng Lâm liếc nhìn Kỷ Bá Tể một cái, vội vàng đến ngăn cản: “Ngươi điên rồi à?”
Mặc dù không phải là một đấu sĩ thượng đẳng, nhưng Lương Tu Viễn dù sao cũng là nam nhi, nguyên lực chắc chắn sẽ lợi hại hơn Minh Ý, sao có thể bắt nạt người ta như vậy.
Lương Tu Viễn ngoan cố chỉ tay vào giữa đại sảnh: “Minh cô nương, mời.”
Minh Ý nghiêm túc hỏi: “Bị thương thì sao?”
“Sinh tử tự chịu.” Hắn ta cười lạnh: “Ngươi không dám? Không dám thì nhận lỗi với Thiên Ky.”
Từ Thiên Ky nâng cằm lên, khinh miệt nhìn nàng, lại bất an liếc nhìn Kỷ Bá Tể bên cạnh.
Nếu lúc này hắn ra mặt bênh vực, thì thật không ổn.
Tuy nhiên, hai người kia đã tiến vào sân, Kỷ Bá Tể không hề lên tiếng, chỉ dặn dò Ngôn Tiếu:
“Lát nữa ngươi động tác nhanh nhẹn một chút.”
🌷GỢI Ý PASS CHƯƠNG SAU: Lãnh thổ Việt Nam là một khối thống nhất và toàn vẹn, bao gồm những vùng nào? (23 ký tự, viết cách, viết thường, có dấu)